Chương 479: Giao Dịch

Kinh hãi đọng lại trên mặt hôi y nam tử một lúc lâu mới dần dần biến mất, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, nói:

– Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi có khả năng này? Hỏa dộc trong cơ thể ta, từng được nhiều người trong luyện dược hệ điều tra, họ đều nói không được, ngươi dựa vào cái gì? – Độ sâu của hỏa độc trong cơ thể ngươi, đích thật là lần đầu tiên ta gặp phải..

Tiêu Viêm liếc nhìn khuôn mặt hôi y nam tử có vẻ tức giận khi nói đến việc này, thản nhiên nói:

– Nhưng bây giờ ngươi có lựa chọn nào khác sao? Có lẽ chính ngươi cũng nhận ra, hiện tại hỏa độc đã âm thầm ăn mòn đi lý trí của ngươi, nếu cứ kéo dài tình trạng này, chỉ sợ ngươi sẽ biến thành một quả bom đụng vào là nổ.

Sắc mặt khẽ biến, lời này của Tiêu Viêm đã nói trúng chỗ đau của hôi y nam tử, chần chờ một lát, nắm tay chậm rãi thu về, trầm giọng nói:

– Cuối cùng ngươi là ai? Nếu ngươi có chắc chắn trừ đi hỏa độc trong cơ thể ta, vậy cũng không phải hạng người vô danh.

– Tân sinh Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm mỉm cười, chắp tay về phía hôi y nam tử cười nói.

– Tiêu Viêm? Hắn chính là thủ lĩnh của Bàn Môn, Tiêu Viêm?

Tiêu Viêm vừa nói xong, đám người xung quanh liền nổi lên một trận dao động, trong khoảng thời gian này, chuyện về Bàn Môn và Tiêu Viêm, đại đa số học viên của nội viện đều đã nghe qua. – Tiêu Viêm? Hình như ta đã nghe qua cái tên này. Là người xử lý toàn bộ lão sinh trong Cuộc săn hoả năng phải không?

Rất nhanh cầm lấy bình ngọc, Lâm Diễm mang theo một phần hoài nghi lấy ra một viên từ trong bình, đan dược màu trắng như tuyết, tản ra một luồng hơi lạnh nhàn nhạt, thấy thế, trên mặt Lâm Diễm hiện lên một chút vui mừng, đem đan dược một hơi nuốt vào bụng.

Theo Băng Linh đan nhập thể, một luồng hơi lạnh dần dần lan tỏa làm cho hồng mang trong mắt Lâm Diễm hơi nhạt đi một chút.

Hỏa độc giảm đi, Lâm Diễm tự nhiên cảm thấy rõ nhất, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm cũng nhiều thêm một chút tin phục.

– Đương nhiên, Băng Linh đan chỉ có thể áp chế, chứ không thể hoàn toàn trừ bỏ.

Tiêu Viêm vuốt vuốt cằm, trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên vung tay lên, một chiếc dược đỉnh xuất hiện trên mặt bàn, thầm thì nói:

– Xem ra vẫn phải phí một phen công phu rồi.

– Ngươi đi ra ngoài canh cửa, đừng để cho ai quấy rầy ta, ta cần phải luyện chế vài thứ. Tiêu Viêm phẩy phẩy tay với Lâm Diễm, nói.

Nghe vậy, Lâm Diễm ngẩn ngơ, trong nội viện này, người dám bảo hắn đi canh cửa, cho dù là mấy tên lợi hại như Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo cũng chưa chắc có cái đảm lượng như vậy đi, nhưng nghĩ đến hỏa độc trong cơ thể mình, Lâm Diễm chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, thành thành thật thật đứng dậy ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.

Nhìn thấy Lâm Diễm ra ngoài, lúc này ánh mắt Tiêu Viêm mới quay lại bên trong dược đỉnh, ngón tay khẽ búng, một luồng thanh sắc hỏa diễm bắn vào bên trong, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa hừng hực, bốc lên từ bên trong dược đỉnh.

Khi hỏa diễm bắt đầu làm nóng dược đỉnh, Tiêu Viêm lấy ra từ trong nạp giới hơn mười loại dược liệu, cuối cùng còn lấy ra thêm một viên ma hạch tản ra nhàn nhạt hàn khí, đặt bên trong đống dược liệu. – Muốn có được Thanh Mộc Tiên Đằng, thật đúng là không thể không chi ra một chút vốn liếng.

Nhìn viên tam giai băng hệ ma hạch kia, Tiêu Viêm mím môi lắc lắc đầu, giá trị của những dược liệu này cộng lại, ít nhất đã đạt đến mười lăm vạn kim tệ, nhưng để có được Thanh Mộc Tiên Đằng, Tiêu Viêm cũng đành phải nhịn đau sử dụng.

Thứ muốn luyện chế lần này tuy cần sử dụng không ít tài liệu, nhưng cũng không đòi hỏi phải thao tác tinh tế, vì vậy với trình độ luyện được đã đạt đến tứ phẩm luyện dược sư như Tiêu Viêm, cũng không cần sử dụng bao nhiêu thời gian.

Khi thanh sắc hỏa diễm đang bốc lên, một chất lỏng màu trắng như băng trôi nổi phía trên thanh hỏa, trong lúc quay cuồng, một luồng hàn khí bốc lên, đan vào bên trong hỏa diễm, hóa thành sương trắng thực chất, bốc lên từ bên trong dược đỉnh.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu trắng tản ra hàn khí kia, sau khi trải qua hỏa diễm tinh luyện vài phút, khuôn mặt Tiêu Viêm chậm rãi thả lỏng, ngón tay búng ra, dược đỉnh tự động nghiêng xuống, một cỗ hấp lực nhẹ nhàng hút lấy chất lỏng màu trắng bên trong đỉnh, vẽ nên một đường cong uyển chuyển giữa không trung, chuẩn xác rơi vào bên trong một chiếc bình ngọc trên bàn.

Thở ra một hơi thật sâu, nhìn chiếc bình ngọc tràn đầy hàn dịch, Tiêu Viêm mỉm cười, bàn tay huy động, đem dược đỉnh trên mặt bàn cất đi, sau đó mới thản nhiên hướng đến phía cánh cửa nói: – Vào đi.

Nghe thấy thanh âm của Tiêu Viêm, Lâm Diễm không kiên nhẫn đẩy cửa đi vào, đầy mặt chờ đợi nhìn Tiêu Viêm:

– Ổn chưa?

– Ừm.

Gật gật đầu, Tiêu Viêm đem bình ngọc trên bàn quẳng cho Lâm Diễm, tên kia vội vàng đón lấy.

– Đây là Tẩy Tủy Hàn Linh dịch, đổ một giọt vào bên trong bồn tắm, rồi tĩnh tọa nửa giờ trong đó, mỗi ngày một lần, cho đến khi hết mới thôi, đến lúc đó mà hỏa độc vẫn lưu lại, ta sẽ giúp ngươi luyện chế thêm, nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này, ngươi không thể đến Thiên Phần Luyện Khí tháp tu luyện, nếu không, hiệu quả của của thuốc sẽ mất đi tác dụng.

Tiêu Viêm nhắc nhở nói.

– Được.

Hơi hơi kích động cầm lấy bình ngọc, Lâm Diễm cười nói với Tiêu Viêm:

– Chỉ cần trừ bỏ được hỏa độc trong người ta, Lâm Diễm ta coi như nợ ngươi một lần.

– Ta không có bao nhiêu hứng thú với ngươi, chỉ cần đến khi đó nhớ đem Thanh Mộc đằng cho ta là được.

Tiêu Viêm phẩy phẩy tay, sau đó đi đến phía cửa:

– Bây giờ ta phải đến Thiên Phần Luyện Khí tháp bế quan, hơn nữa thời gian sẽ không ngắn, cho nên trong khoảng thời gian này không cần tìm ta.

– Được, được!

Gật gật đầu, Lâm Diễm nhìn bóng lưng của Tiêu Viêm, bỗng nhiên cười nói:

– Tiểu tử, trong lúc ngươi tu luyện, ta sẽ hỗ trợ một chút cho Bàn Môn của ngươi, có Lâm Diễm ta ở đây, đừng nói cái Bạch bang chó má kia, cho dù là “nanh sói” của Lâm Tu Nhai, cũng chẳng dám làm gì Bàn Môn.

Cước bộ ngừng lại một chút, khóe miệng Tiêu Viêm hiện lên một chút tiếu ý, khẽ gật đầu.

– Vậy xin đa tạ Lâm Diễm học trưởng.

Prev
Next