Bên trong cổ tháp rộng mở, một mảnh sương đạm màu trắng lượn lờ. Chỗ bên cạnh sương trắng, một thân ảnh già nua vững vàng đứng nơi đó nhưng lại mang theo vài phần hô hấp dồn dập.
Lúc này, thần sắc liễu trưởng lão cấp tốc biến ảo. Khi thì rung động, khi thì kinh hỉ, nhìn qua có chút phấn khích. Mà đạo bào trên thân thể cũng bị đốt cháy hơn phân nửa. Đầu tóc bù xù, mơ hồ bốc lên mùi xú khí. Nhìn từ trên xuống dưới, Liễu trưởng lão, một nhân vật có địa vị không hề thấp tại nội viện, nhưng nhìn qua lại có phần chật vật.
Cùng lúc ấy bên trong đại sảnh, các nhóm học sinh cũ vì tránh né hỏa diễm chạy ra khỏi phạm vi hỏa diễm cũng đã hồi phục lại tin thần. Nhưng mà, vừa đem ánh mắt nhìn về hướng xảy ra vụ nổ, đập vào mắt họ làthân ảnh chật vật của Liễu trưởng lão, lập tức tinh thần vừa mới lấy lại liền trở nên ngốc trệ.
Có thể trở thành Nội viện thủ tịch trưởng lão, đối với thực lực bản thân có yêu cầu nghiêm khắc. Bởi vậy, các trưởng lão bên trong tháp, không ai là không có thực lực cực kì cường hãn.
Tại bên trong nội viện, mặc dù có một số ít người thiên tài tuyệt thế trải qua khổ tu, thực lực có thể cùng một số trưởng lão so sánh. Nhưng mà những người đó tuyệt đối là “phượng mao lân giác” ( quý hiếm như sừng Lân, lông Phượng) tồn tại. Hơn nữa ai cũng có thâm niên ở bên trong tu luyện bốn, năm năm mới có được thành tựu như vậy. Vậy mà bây giờ, Liễu trưởng lão lại bị một gã tân sinh vừa vào nội viện không được ba ngày làm cho chật vật như thế. Một màn này, dường như so với lúc trước Tiêu Viêm đái lĩnh tân sinh phản kích trong ” cuộc săn hỏa năng” càng làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên cùng khó có thể tin được.
Vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt Hàn Nguyệt kéo dài ước chừng một phút đồng hồ sau mới dần dần thu liễm lại. Con ngươi quét về hướng sương trắng đang lượn lờ. Nguyên lai ánh mắt lãnh đạm hiện thời còn mang thêm vài phần kì dị với tân sinh kia, quả thực có ý tứ.
” Khụ”
Cổ tháp đang trong vòng im lặng bị tiếng ho khan đánh vỡ. Liễu trưởng lão gắt gao nhìm chằm chằm vào mảng sương trắng đang lượn lờ, chợt cúi đầu vỗ vỗ bộ quần áo đã bị đốt rách rưới khẽ cười nói:” Khá lắm Tiêu Viêm, khó trách khi ngươi tới mấy lão gia hỏa kia luôn thần bí hề hề. Hóa ra là có thứ này. Thật là tên được trời cao chiếu cố. Loại vật này, các trưởng lão bên trong tháp không một ai là không thèm muốn.
Lời nói của Liễu trưởng lão, các học viên cũ bên trong tháp tất nhiên là nghe mà không hiểu gì. Bất quá có thể sỡ hữa một đồ vậy gì đó, Tên Tiêu Viêm này dường như có thứ đồ vật thần bí gì đó mà ngay cả các trưởng lão cũng muốn tìm.
Nhìn Tiêu Viếm đối với Hàn Nguyệt vươn tay ra Liễu trưởng lão ở một bên không khỏi cười khổ. Lão rõ ràng hiểu được tính tình của nàng. Cái này băng thanh ngọc khiết nữ tử, xưa nay đối với việc va chạm da thịt với nam nhân rất có điểm chán ghét. Ngay cả thời điểm cùng nam nhân chiến đấu cũng đều sử dụng đấu khí đem mình chặt chẽ bao bọc. Cũng làm cho người ta thực sự nói không nên lời.
Nhưng mà còn không đợi Liễu trưởng lão ngăn trở. Cái vị nữ tử gọi là Hàn Nguyệt kia chỉ thoáng chần chờ một chút. Một đoạn cổ tay như ngọc từ trong tay áo màu bạc đưa ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu trưởng lão, nhẹ nhàng cùng bàn tay Tiêu Viêm nắm lại với nhau. Môi hồng hé mở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết truyền ra.
” Xin chào!”
Bên trong cổ tháp, khi một số ánh mắt từ các nơi nhìn đến, thấy hai người bàn tay nắm cùng một chỗ đều là ngẩn ra. Trong mắt hiện ra một mảnh ghen tị nóng bỏng rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắc bào nam tử kia.