Âm thanh Hổ Kiền chậm rãi tiêu tán trong sơn cốc, hai vị áo bào tro lại không có chút động tĩnh nào. Giống như không hề nghe thấy.
Nhận thấy lời của mình nói không có phản hồi, Hổ Kiền cũng không lên tiếng lần nữa, vẫn duy trì tư thế ôm quyền, im lặng chờ đợi.
Phía sau Hổ Kiền, đám người Tiêu Viêm nhìn thấy một màn này, cùng liếc mắt nhìn nhau, ngay cả người tính tình vô pháp vô thiên như Hổ Gia, cũng thức thời vẫn duy trì nín lặng, nơi địa phương thần bí này, chưa ai từng đi tới, bất quá địa vị của Hổ Kiền tại ngoại viện của Già Nam Học Viện cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh, thế mà bây giờ khi hắn đang quay mắt về phía vị áo bào tro, cũng là khách khí như vậy, từ đó đủ để nhìn ra vị áo bào tro thủ hộ “Tàng Thư Các” này đích thực là khủng bố, hắn mặc dù vô pháp vô thiên, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, biết cái gì có thể chọc vào, cái gì không thể chọc vào.
Trong im lặng, ngón tay Tiêu Viêm giấu trong tay áo lại nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn đen nhánh mang phong cách cổ xưa một chút, đôi lông mày không nhịn được cau lại, hắn phát hiện, trước và sau khi hai gã thần bí áo bào tro xuất hiện, Dược Lão vẫn cùng mình luôn tồn tại mối liên hệ như ẩn như hiện, thế nhưng hiện tại lại vô tăm vô tích, loại tình cảnh này lần đầu tiên xuất hiện kể từ lúc cùng Dược Lão tiếp xúc!
Loại liên hệ này là cả hai đều đồng thời chủ động, nhưng mà Tiêu Viêm cũng không có chủ động đoạn tuyệt liên hệ, như vậy rất hiển nhiên, đây là do Dược Lão chủ động cắt đứt đi, đối với loại sự tình này, từ trước kia Dược Lão chưa bao giờ làm, mà bây giờ Tiêu Viêm mở trừng hai mắt, ánh mắt nhìn phía lầu các, chỗ hai gã áo bào tro, trong lòng lặng lẽ thở ra một hơi, có thể làm cho Dược Lão phải kiêng kị đem tất cả liên hệ cắt đứt đi, hai người này thật sự là đáng sợ a, không thẹn Già Nam Học Viện, tàng long ngọa hổ a.
Trên thang đá phủ kín rêu xanh, bàn chân giẫm lên có chút trơn trượt, bất quá như vậy đối với đám người Tiêu Viêm mà nói cũng không có trở ngại gì, sau khi theo cầu thang đá đi lên, đi tới Tàng Thư Các trước mặt, ngẩng đầu nhìn tấm biển cổ xưa, một cỗ cảm giác hoang vắng, từ bên trong tấm biển lan tràn ra, đọng lại ở trong lòng mọi người, thật lâu không tiêu tan.
“Khụ”
Tiếng ho khan khàn khàn bỗng nhiên vang lên, đem năm người Tiêu Viêm từ bên trong trạng thái thất thần bừng tỉnh, năm người đều là sửng sốt, nhanh chóng chuyển dời tầm mắt khỏi tấm biển.
“Thật là một tấm biển quỷ dị, thậm chí có ma lực hấp dẫn tâm thần con người, Tàng Thư Các khắp nơi đều là lộ ra hơi thở thần bí như vậy? ” Tiêu Viêm cúi đầu, ở trong lòng sợ hãi thầm.
“Vào đi thôi, cánh cửa chỉ có thể mở ra 1 giờ, một giờ sau, mặc kệ có đạt được vật cần thiết hay không, các ngươi đều cũng phải đi ra. “
Tại bên trái năm người, một vị áo bào tro, áo bào như bị gió nhẹ phất động, một tiếng kẽo kẹt chợt phát ra từ đại môn đang đóng chặt, của từ từ mở ra, lộ ra một thông đạo tối đen.
Đại môn rộng mở, một cỗ hơi thở thê lương từ xa xưa liền phả trực diện vào mặt, làm cho đám người Tiêu Viêm vội vàng giữ vững tâm thần, không dám có chút ý niệm nào khác.
Đầu lĩnh là Hổ Gia, hít sâu một hơi, sau đó dẫn đầu trước tiên bước vào Tàng Thư Các, kế sau đó là Bạch Sơn cùng Ngô Hạo thoáng chần chờ một chút nhưng cũng theo sát phía sau.
“Đi thôi, Tiêu Viêm ca ca. ” Huân Nhi lôi kéo bàn tay Tiêu Viêm, nhìn ba người Hổ Gia biến mất vào bên trong thông đạo hắc ám, mỉm cười nói.
“Ân, cẩn thận một chút. ” Tiêu Viêm gật gật đầu, khóe mắt đảo qua hai vị áo bào tro thần bí hai bên, chợt lôi kéo Huân Nhi, đi vào Tàng Thư Các, cuối cùng chỉ còn tiếng bước chân rất nhỏ bên trong sau đó lặng yên biến mất.
Sau khi năm người toàn bộ đi vào Tàng Thư Các, đại môn đang rộng mở, lại tiếp tục kẽo kẹt chậm rãi khép lại hoàn toàn.
Nhìn lại đại môn đóng chặt lần nữa, Hổ Kiền khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, cười nói: “Hy vọng những tiểu tử này có thể lấy được thứ thích đáng, có thể đi vào Tàng Thư Các của Già Nam Học Viện, đây chính là cơ duyên khó cầu a, không được bỏ qua a.”