Đoàn xe từ đỉnh núi đang vùn vụt đi xuống, hơn mười phút sau, liền tiếp cận cổng thành đen kịt kia, tốc độ mới từ từ chậm lại, sau đó từng người một xếp thành hàng, im lặng đợi theo đội ngũ để đi vào thành.
Tại trạm xe ngựa ở phía trước. Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về phía thành lũy to lớn tối đen như mực kia, ánh mắt đảo qua ở chính giữa cổng thành ba chữ ‘Hắc Ấn Thành’ to đùng, tầm mắt chậm chạp dời đi, cuối cùng dừng lại trên người mười tên nam tử toàn thân y phục màu đen, bọn họ tựa hồ cũng như thành binh thủ vệ tại khu vực ngoại giới giống hệt nhau. Chỉ bất quá ở đây, bất luận người nào tiến vào trong đó, đều nhất định phải hướng về bọn họ nộp một khoản tiền lớn gọi là phí tổn nhập thành. Phải biết rằng, cái loại phí nhập thành này nếu là đặt giữa hoàn cảnh tại Gia Mã Đế quốc, e là trực tiếp sẽ dẫn tới bạo động ngay. Ấy vậy mà tại giữa cái Hắc giác vực này đây, nó có vẻ như là một chuyện quá đỗi bình thường mà thôi.
“Cút ngay cho ta! Ở trước mặt bổn đại gia mà định lủi mất à.” Ngay lúc Tiêu Viêm đang quan sát tòa thành thị tại Hắc giác vực vốn có phong cách đặc thù này thì, một giọng chửi gắt gỏng sung mãn, bỗng nhiên ở đằng trước cách gã một đoạn không xa vang lên. Tiêu Viêm dời ánh mắt qua, hóa ra một tên đại hán đầu bóng lưởng, có lẽ là hạng người thiếu kiên nhẫn, một cái tát đem một tên nam tử ốm yếu trước mặt hắn xốc lên.
“Á!” Tên đại hán câu nói vừa dừng lại, nam tử ốm yếu bị hắn xốc lên đó đột nhiên chuyển thân, một thanh chủy thủ trong tụ bào rất nhanh vạch xuống, chủy thủ vạch lên một đạo hàn mang, hung ác nhằm ngay yết hầu tên đại hán đầu bóng lưởng đâm qua. Song may mà tên đại hán phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng rụt cổ lại, chủy thủ bị xê dịch một chút, đâm vào chỗ yết hầu cách nửa thốn(*). Nhất thời, tiên huyết phụt ra dữ dội, một tiếng kêu thê lương thảm thiết, từ trong miệng tên đại hán đầu bóng lưởng vang lên.
Sau một kích đánh trọng thương tên đại hán đầu bóng lưởng, nam tử gầy yếu thân thể như cá chạch lắc lư, cơ thể như luyện xúc cốt công co rút lại tuột ra khỏi y phục, ngay sau đó hắn lăn vào trong một bụi cây bên cạnh, biến mất không thấy nữa.
“Hắc điếm! Hắc điếm a! Ví bằng Hải lão thì tốt rồi, lão thân là Thái thượng trưởng lão của Thước Đặc Nhĩ Gia tộc, xuất ra chừng này tiền khẳng định là không thành vấn đề.” Trong miệng gã rì rà rì rầm. Tiêu Viêm bỗng nhiên có chút quẫn bách, trước đây gã chẳng bao giờ để ý đến những chuyện tiền bạc này. Bây giờ vừa tiến vào Hắc Giác Vực, rốt cuộc lại vì tiền mà nổi lên khổ não.
“Sư phụ! Làm sao bây giờ?” Rơi vào đường cùng, trong lòng gã đành phải cười khổ hỏi.
“Hắc hắc! Ta đã nói, sống giữa Hắc Giác Vực, kẻ không tiền nữa bước khó đi mà.” Dược Lão nói đùa dí dỏm: “Còn có thể làm sao bây giờ? Ngươi nếu như không muốn lấy vật đổi vật, thế thì xoay chuyển chủ ý mua Phục Tử Linh Đan vậy, lấy tiền thừa lại đem mua hai bộ dược liệu mà luyện chế ‘Tam văn thanh linh đan’ đi, sau đó mang đan dược tới phòng đấu giá để bán. Bằng không mà nói, những dược liệu kia ngươi nhất định phải suy nghĩ tìm cách đoạt tới tay thôi.”
“Ai, chỉ đành thế thôi.” Thở dài một lúc. Tiêu Viêm lại bắt đầu quay đầu tìm mớ dược liệu để luyện chế ra Tam văn thanh linh đan đó, bất quá không tồi. Tam văn thanh linh đan chỉ thuộc loại tứ phẩm đan dược, cho nên yêu cầu dược liệu của nó, giá thấp hơn xa so với yêu cầu khi luyện chế Phục Tử Linh Đan.
“Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi hay một chuyện quan trọng, mặc dù chuyện này sẽ làm cho ngươi vốn kinh tế không dư dả gì càng thêm đã rét vì tuyết lại giá vì sương.” Dược Lão giọng cười trên nỗi đau của kẻ khác, làm cho Tiêu Viêm hơi lo lắng.
“Chủ ý của ngươi là muốn lấy ‘Vẫn lạc Tâm viêm’ đúng không? Như vậy lại giống khi xưa thôn phệ Thanh liên địa tâm hỏa giống nhau thôi, cần phải tìm cách chuẩn bị tất cả đầy đủ.” Dược Lão cười tít mắt nói: “Thôn phệ Thanh liên địa tâm hỏa, là nhờ vào Huyết Liên Đan bảo hộ, mới khiến cho xác xuất thành công của ngươi đại tăng. Bất quá do Vẫn lạc Tâm viêm bài danh thứ mười bốn trên Dị hỏa bảng, hung hãn dữ dằn hơn rất rất nhiều so với Thanh liên địa tâm hỏa bài danh thứ mười chín a. Cho nên, bây giờ ngươi chuẩn bị, càng phải chu đáo hơn nữa.”
“Ách! Ta thiếu chút nữa quên mất chuyện hệ trọng này rồi.” Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt bừng tỉnh. Ở lần đâu tiên gã thôn phệ Thanh liên địa tâm hỏa, nếu như không có Huyết Liên Đan trợ giúp, cuối cùng kết cục có thành công hay không, e cũng là lời nói suông vậy.
“Bây giờ chúng ta cần chuẩn bị những điểm quan trọng gì ạ?” Tiêu Viêm thấp thỏm hỏi.
“Lục phẩm đan dược! Linh đan tài liệu của nó trái lại không nhiều lắm, chỉ có bốn loại thôi: Tâm Hỏa Chi, Long Tu Băng Hỏa Quả, Thanh Mộc Tiên Đằng, còn có Ma hạch cao giai thủy thuộc tính một quả.”
Câu nói thản nhiên, lại khiến cho Tiêu Viêm cước bộ đang đi đi lại lại chợt cứng đờ ra, khóe miệng hơi hơi run rẩy, không đề cập tới ba loại đầu đến cả cái tên dược liệu gã cũng chưa từng nghe qua, chỉ có một cái cuối cùng, nhất định khiến cho gã phát sinh loại kích động thở hổn hển. Lục giai ma hạch? Chẳng lẽ bảo gã đi giết một đầu lục giai siêu cấp ma thú có thể địch nổi cùng Đấu hoàng cường giả sao? Nếu muốn đâm đầu vào chỗ chết cũng không phải tìm cái loại biện pháp này chứ?
…………………………………………
Ghi chú
(*) tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)