Chương 376: Thần Bí Thế Lực – Hồn Điện?

“Trấn quỷ quan” _ _ Cổng thành phía Đông, có một tên thanh niên vận áo bào màu xám đang chầm chậm đi ra, dừng lại ở bên ngoài con sông hào hộ thành, gã nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp ở phía xa xa, sau đó quay đầu hướng về một tòa thành tận cùng nơi biên cảnh Gia Mã Đế quốc, từ nơi này đi ra phía bên ngoài, đó mới chân chính là trời cao biển rộng để gã như cánh chim thỏa sức vẫy vùng. Thế giới bên ngoài, tất nhiên so với Đế quốc này lại càng thêm tuyệt vời.

Hít sâu một hơi, gã rốt cục chẳng còn gì để lưu luyến, sải bước hướng về nơi xa xăm ấy mà bước đi, hình bóng cao gầy, thong thả biến mất ở tận cuối con đường thênh thang rộng lớn.

Vào lúc gã thanh niên áo xám biến mất khoảng nữa giờ sau, trên bầu trời “Trấn quỷ quan” _ _ , bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hắc khí quỷ dị khuếch tán ra, những hắc khí này lượn lờ ở trên bầu trời, nó như một loại có linh tính trí tuệ, lại hệt như quỷ mị. Nguồn: http://truyenyy.vn Hắc khí ở “Trấn quỷ quan” _ _ trước hướng đi của Tiêu Viêm, ở trên không trung sau một hồi lưỡng lự tranh đấu, bỗng nhiên hướng về địa phương Tiêu Viêm vừa ly khai ấy, lay động theo chiều gió mà lướt đi, nơi dọc đường lướt qua, lưu lại một vệt màu đen như ẩn như hiện.

Trong mảnh rừng xanh ngát bên trên con đường thênh thang rộng lớn, im lặng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng chim chóc ở trên nhành cây ríu ra ríu rít, làm cho đoạn đường dài mênh mông ấy, lại tăng thêm một ít sinh khí.

“Sư phụ! Ngài mới vừa rồi bị sao thế ạ?” Im lặng đi một hồi lâu. Tiêu Viêm rốt cục nhịn không được nghi hoặc ở trong lòng, thấp giọng hỏi một câu.

Gã buộc miệng hỏi chừng hai phút sau, mới có một tiếng thở dài trầm thấp vang lên. Dược Lão cười khổ lẩm bẩm nói: “Ài, không nghĩ tới ở vùng phụ cận Gia Mã Đế quốc, cũng có sự tồn tại của đám gia hỏa này, bọn chúng rất ít khi tới nơi này a, vì sao bây giờ lại đến nhỉ?”

” _ Ân.” Tiêu Viêm gật gật đầu thật mạnh, trước kia bởi vì rời khỏi Gia Mã Đế quốc mà gã phát sinh tư tưởng lơi lỏng, rồi đột nhiên vào lúc này đây căng thẳng lại nổi dậy. Hiện giờ tuy rằng không còn sự uy hiếp của Vân Lam Tông, nhưng lại tới một cái đại gia hỏa càng thêm khủng bố không thể chấp nhận được, gã lại ở cái thế tương đối vô tư lự, hơn nữa theo như lời Dược Lão nói, gã bây giờ, thật sự là quá yếu, với chút thực lực ấy, đừng nói gì bảo vệ Dược Lão không bị ‘Hồn Điện’ bắt đi, dù cho cả một cái Vân Lam Tông, đều có thể thoải mái đuổi gã đi như chó nhà có tang vậy.

“Không có thực lực, đơn giản là không có lực lượng, làm cái gì cũng đều không được a. _” Tiêu Viêm nói ra ngữ khí rẻ rúng, quyền đầu nắm chặt, giờ phút này, gã một lần nữa cảm nhận được ba năm trước đây, tại trong đại sảnh Tiêu gia, lúc không có lực lượng đối mặt với Nạp Lan Yên Nhiên, làm cho gã ao ước có được một cổ lực lượng!

” _ Lực lượng! Ta cần lực lượng! _”

Trong lòng hung hăng gầm lên một tiếng, do được ‘Hồn Điện’ Thần bí ấy áp bức. Tiêu Viêm đối diện với nhu cầu bản thân gã giờ phút này rất cấp bách!

” _ Một khi đã như vậy, thì trực tiếp bay đi Già Nam Học viện thôi, ở dọc đường, không được phép dừng lại nữa a.” Từ trong nạp giới lấy ra một tấm bản đồ. Tiêu Viêm xem tỉ mỉ sau một lúc lâu, ngón tay di chuyển theo một hướng lộ tuyến màu đỏ, sau đó ở trên một điểm tròn trặn hắc ám chỗ bản đồ dừng lại một chút, cuối cùng ngón tay lại xuyên qua vùng hắc ám đó, dừng lại ở vị trí trung tâm nơi đặt một khỏa ngôi sao màu lam.

Hai vai khẽ run, Tử Vân Dực chậm rãi từ sau lưng tung bay xuất hiện, cặp song dực rung động, thân thể lao vút lên không trung, vị trí phân biệt rõ ràng, cuối cùng hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại chân trời phía Đông.

Cùng với sự biến mất của Tiêu Viêm, lúc này đây trên bầu trời, lại rơi vào trạng thái tịch mịch, khoảng chừng hai ba giờ sau, một mảng sương mù màu đen bỗng nhiên từ trên không trung xa xa, lay động theo chiều gió mà đến, cuối cùng quanh quẩn ở nơi Tiêu Viêm đã từng đứng dừng lại, cùng cúi đầu nghi hoặc một tiếng “Di _” khẽ, từ trong hắc vụ truyền ra, nó rề rà bỗng chốc rất nhanh, hướng ngược lại phía Tiêu Viêm mà bay xẹt qua.

(1) tên tự rất nổi tiếng

(2) Nguyên văn Phong khinh Vân đạm – câu thay thế ở trên lấy từ bài hát ” _ Đừng vì danh, Phụ nghĩa quên tình” của ca sĩ Nguyên Vũ.

Prev
Next