Trong sơn động mênh mang quầng sáng,lơ lửng huyền phù giữa không trung dày đặc những hàng chữ chỉnh tề, hơn nữa, ở bên cạnh những hàng chữ, còn có một bộ nhân ảnh đồ hình hết sức rõ nét do từng đạo ánh sáng phức tạp đan xen vào nhau liên tiếp, tạo thành một bộ những lộ tuyến hết sức quỉ dị.
Tiêu Viêm ánh mắt hơi vài phần mờ mịt đảo qua quầng sáng, chợt quay đầu nhìn thấy trong ánh mắt tinh quang đại thịnh của Dược Lão, trong lòng không nhịn được, thấp giọng nói:
“Lão sư nhận ra thứ này?” .
_”Ân.” _ Tinh quang trong ánh mắt chậm rãi rút đi, Dược Lão cười gật đầu,miệng có chút cảm thán nói: “Lần này ngươi thật đích thật là nhặt được bảo bối.Thiên hỏa tam huyền biến là một loại bí pháp cao cấp huyền bí” .
“Bí pháp?” Nghe được từ này, Tiêu Viêm giữa đôi lông mày nhất thời giương lên.
“Ha ha!Ngoài công pháp cùng với đấu kĩ, trên đại lục còn tồn tại một ít đặc thù bí pháp. Công hiệu của nó phi thường làm cho người ta đỏ mắt thèm thuồng, thậm chí có thể trực tiếp tăng lên thực lực của bản thân.Năm đó,ban đêm ở Ô Thản Thành kia, cô bạn nhỏ của ngươi cũng từng sử dụng một loại cao thâm bí pháp, làm cho chính mình trong khoảng thời gian ngắn đem thực lực tăng lên tới đại đấu sư cấp bậc.” Dược Lão cười nói.
Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm trong đầu hiện lên hình cảnh đêm đó Huân Nhi ẩn vào Gia Liệt gia tộc đánh chết Liễu Tịch. Lúc ấy nàng vốn thực lực chỉ là đấu giả, lại có thể trong giây lát tăng lên tới đại đấu sư cường giả.Loại bí pháp này thật sự là cường đại,có có chút đáng sợ.
“Theo ta được biết ” Thiên Hỏa Tam Huyền Biến ” này là một trong những vật trấn cốc chi bảo của ” Phần Viêm Cốc ” tuy rằng có người nói nó cơ hồ chỉ là một bí pháp vô dụng.Nhưng thật ra, đối với những người có được kỳ dị hỏa diễm,nó lại là bảo vật ngàn vàng không thể đổi.” .
Nói đến đây, Tiêu Viêm giữa đôi lông mày lại là nhíu lại, cười khổ nói: “Nếu theo như lời Vân Lăng nói là thật, bằng thực lực đại đấu sư của phụ thân đệ tử, làm sao có thể trước mắt một gã đấu vương cường giả hư không tiêu thất cơ chứ?” .
Ngón tay Dược Lão chỉ nhẹ nhàng ve vẩy, sau một lúc lâu đôi mắt híp lại, thấp giọng nói:”Phụ thân ngươi thực lực là đại đấu sư, cho nên không thể bằng vào thực lực bản thân mà bỗng dưng biến mất, nói cách khác là có người ngoài ra tay mang hắn đi. _”.
” _ Ngoại nhân?” Hơi hơi sửng sốt, Tiêu Viêm sắc mặt khinh biến, nói:”Nếu thật sự là ngoại nhân ra tay, như vậy thần không biết quỷ không hay ở trước mặt Vân Lăng mang đi, chỉ sợ thực lực đối phương ít nhất cũng là ở đấu hoàng cấp bậc. Người của Tiêu gia, trừ đệ tử ra, tựa hồ cũng không có ai kết giao với loại cường giả như vậy? _”.
” _ Lấy bối cảnh Tiêu gia đích thật là khó có thể kết giao với loại cường giả này, bất quá thế lực sau lưng tiểu cô nương bạn gái của ngươi kia, không lẽ lại không có sao.” Dược lão thản nhiên nói.
“Ý lão sư là người của Huân Nhi phái đến giúp đỡ?” Nghe vậy, Tiêu Viêm thần tình kinh ngạc nói.
“Tiểu cô nương kia tuy rằng cũng thiên tư trí tuệ, nhưng tuổi vẫn còn quá trẻ, như vậy đưa mắt nhìn xa hơn,thì khó có thể phòng bị được đến nước này. Có lẽ… có quan hệ tới thế lực sau lưng của nàng ta.” Dược Lão lắc đầu, nói tiếp: “Tiêu gia ngươi cùng bọn chúng cũng có chút ít liên quan, bất quá cũng không thể nói là quan hệ tốt.Về phương diện này,mức độ quan hệ quá phức tạp,liên lụy nhiều lắm, ta là ngoại nhân cũng không rõ ràng, chờ ngươi lần sau gặp tiểu cô nương kia, hỏi nàng chắc cũng hiểu được một ít bí ẩn.” .
Nhìn thấy thần sắc Dược Lão, Tiêu Viêm cũng không hỏi nhiều nữa, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng tốt, dù sao gia tộc cũng đã an bài, ta cũng có thể an tâm rời đi, lần này, liền trực tiếp tiến đến Già Nam Học Viện.” .
_”Ân.” _ .
Tiêu Viêm xoay người chậm rãi đi chỗ cửa động, ánh mắt nhìn về phía tối đen bầu trời đêm, hư híp mắt con ngươi xẹt qua một chút lãnh lẽo quang mang, thản nhiên nói: “Chẳng qua, muốn thuận lợi rời khỏi Gia Mã đế quốc, chỉ sợ cũng không thể thiếu một phen gian khổ chém giết a, lấy tính tình Vân Sơn, là tuyệt đối sẽ không dễ dàng để chúng ta rời đi khỏi đế quốc ” .
Dược lão gật đầu.
“Hắc, nếu muốn lưu ta lại, vậy liền chuẩn bị thương cân động cốt đi, ta Tiêu Viêm cũng không phải người nhân từ nương tay!” Đầu ngón tay thon dài, đột nhiên bùng lên thanh sắc hỏa diễm, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, lành lạnh thấp giọng chậm rãi quanh quẩn trong sơn động.