Thiên không mênh mông cuồn cuộn. Bóng đen che lấp mặt trời. Dĩ nhiên là ngay cả ánh nắng đang chiếu xuống kia. Đều khó có thể xuyên thấu mà vào. Lúc này quảng trường hoàn toàn lâm vào một mảnh âm u. Mọi người chỉ có thể đem đấu khí bao trùm bên ngoài thân mình. Rồi mượn ánh sáng nhàn nhạt xem xét tình hình chiến đấu trên bầu trời.
Ở hắc ám che lấp phía chân trời. Xuyên thấu hư không tới thật lớn vân tiễn. Cũng là đột nhiên bạo xạ tới. Vân tiễn ẩn chứa kình khí khủng bố trực tiếp là làm cho không gian chung quanh xuất hiện vòng vòng nước gợn sóng. Bén nhọn âm bạo tiếng động. Không ngừng nổ vang. “Vạn ảnh phược.” .
Thân thể giống như hoàn toàn dung hợp vào đầy trời màu đen âm u. Lăng Ảnh dấu tay đột nhiên kết động. Tấm màn đen tràn ngập phía chân trời chợt động.Phô thiên cái địa màu đen thất luyện tự trong đó dâng lên mà ra. Tương hỗ quấn lấy nhau. Cũng là đối với bạo xạ mà đến đích vân tiễn đi lên.
Một trận tối sầm. Lưỡng đạo mầu sắc hoàn toàn bất đồng nhưng lại đồng dạng ẩn chứa năng lượng cực kỳ khủng bố. Hoa phá trường không. Dưới đấu trường mấy đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào trận đấu. Ầm ầm va chạm. Chỉ một thoáng. Chỉ nghe không trung một tiếng nổ tựa như sấm sét.Trong nháy mắt Năng lượng khí kình khổng lồ. Tại chỗ hai người nổ mạnh. Mãnh liệt mà ra. Khí kình khủng bố. Cư nhiên là đem tấm màn đen tràn ngập không trung cũng tách ra rất nhiều. Ánh mặt trời theo khe hở tấm màn đen mà vào. “Người này thực lực không kém a.” Gia Hình Thiên ngẩng đầu nhìn khoảng không trên kia, ở trong tấm màn đen như ẩn như hiện hắc bào nhân. Thần tình ngưng trọng nói: “Xem lúc trước ra tay. Thực lực chỉ sợ ít nhất đã ở thất tinh đấu hoàng.” . “Đích xác rất mạnh.Hơn nữa thuộc tính công pháp tựa hồ là có chút thiên về Hắc ám hệ. Loại thuộc tính này cũng không thông thường a.” Pháp Mã gật gật đầu. Ánh mắt nhìn chung quanh một vòng bỗng nhiên nói: “Nếu còn tiếp tục như vậy nháo đi xuống. Chúng ta cần ra tay chứ? Bất kể nói như thế nào. Vân Lam Tông cũng là thế lực Gia Mã đế quốc chúng ta.” .
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cả quảng trường ánh mắt đều là vội vàng chú ý tới chỗ Vân Lăng rơi xuống. Nơi đó xuất hiện một hố sâu lõm, khiến cho Vân Lam Tông đệ tử đều không nhịn được nuốt một khẩu nước miếng. “Còn chưa có chết” Gia Hình Thiên nhìn hố sâu đen thui. Khẽ thở dài một hơi. Hiện tại cục diện. Chính là phát triển đến càng ngày càng khó khống chế.
Theo thanh âm Gia Hình Thiên vừa hạ xuống. Trong hố sâu đen thui truyền ra tiếng ho khan kịch liệt. Một đạo bóng người chậm rãi từ trong đó đi ra. bộ dáng chật vật nào còn có nửa phần Vân Lam Tông đại trưởng lão uy phong?
Lúc này Vân Lăng. Không chỉ có quần áo bị phá nát vẻ mặt không còn chút máu. Hơn nữa vị trí bên hông máu tươi chính là không ngừng tuôn ra. (Cơ hồ làm ướt mặt đất). Hiển nhiên. Trước đó tuy rằng hắn mạnh mẽ bắt được hắc sắc trường thương cùng với tránh cho bộ vị yếu hại. Nhưng vẫn bị bén nhọn kình khí ẩn chứa bên trong làm trọng thương.
Nhìn đại trưởng lão chật vật giống như chó nhà có tang. Vân Lam Tông mọi người đều là cúi đầu thở dài một hơi.
Từ trong hố sâu đi ra. Vân Lăng sắc mặt ngoài dự đoán mọi người không có nửa điểm tức giận. Ngược lại bình tĩnh như mặt nước. Lạnh lùng phiêu phiêu liếc mắt một cái bên hông máu tươi đang chảy. Lại nhẹ tay xờ một chút vết thương dữ tợn bị Tiêu Viêm lưu lại. Bỗng nhiên nhẹ nhàng cười cười. Trong tiếng cười khó có thể che dấu vẻ điên cuồng. “Ngươi thật sự rất mạnh” Ngẩng đầu lên. Vân Lăng đối với Lăng Ảnh lành lạnh cười nói.
Lăng Ảnh nhíu mày, tay chậm rãi vặn vẹo. Hắc khí lượn lờ. Thanh âm đạm mạc: “Mạng ngươi cũng đích xác thực lớn. Nếu là ngại sống lâu thì Lão phu có thể giúp ngươi một phen.” . “Ha ha” Ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Ảnh. Vân Lăng bỗng nhiên phá lên cười. Tiếng cười tác động đến thương thế. Hắn lại lần nữa khụ ra mấy ngụm máu tươi. Lau vết máu khóe miệng. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt dữ tợn như dã thú. “Ta mặc kệ ngươi đến tột cùng là ai. Bất quá trải qua nhiều năm như vậy. Ngươi là kẻ đầu tiên làm cho Vân Lam Tông ta mất mặt (không chịu nổi) như thế. Hôm nay nếu để các ngươi an toàn rời đi. Chỉ sợ ngày sau, Vân Lam Tông ở Gia Mã đế quốc sẽ không thể ngẩng mặt nhìn người. Cho nên vì danh dự tông môn. Hôm nay. Các ngươi đừng nghĩ muốn rời đi…….” . “Bằng vào bổn sự của ngươi” Lăng Ảnh cười nhạt nói.
” Ta thật là không có cái bổn sự này” Âm thanh cười. Vân Lăng trước mắt bao người. Bỗng nhiên từ trong nạp giới lấy ra một đoạn sáo màu mây trắng. Ghé vào bên miệng. Hung hăng nhất thổi. Nhất thời. Một cỗ kỳ dị bén nhọn âm thanh. Đột nhiên từ trong cây sáo truyền ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL Tiếng sáo bén nhọn. Lượn lờ ở cả tòa Vân Lam sơn. Kéo dài không thôi.
Trên quảng trường. Tất cả mọi người bởi vì cử chỉ Vân Lăng mà yên tĩnh trở lại. Trong lúc nhất thời. Chỉ có thể nghe thấy tiếng sáo kia không ngừng lan truyền.
Gia Hình Thiên con ngươi híp lại. Pháp Mã nhìn nhau liếc mắt một cái. Trong giây lát. Làm như nhớ ra cái gì đó. Đồng tử mắt đột nhiên co rút lại.
“Cái lão gia hoả đó. Hắn quả nhiên còn chưa có chết.” .
Theo Gia Hình Thiên cùng Pháp Mã thất thanh hạ xuống chỗ sâu trong. Vân Lam Sơn một cỗ mênh mông cuồn cuộn bàng bạc khí thế. Giống như cự long từ viễn cổ thức tỉnh. Mang theo không thể địch nổi uy áp giáng lâm.
Tại đây cổ bàng bạc khí thế thức tỉnh là lúc xa xa vài trăm dặm ở ngoài Vân Lam Tông trên bầu trời. Một đạo màu trắng lưu quang chợt dừng lại. Ở giữa không trung hiện ra một đạo thân ảnh xinh đẹp. Lúc này nàng chính nhìn về phía xa xôi phương hướng Vân Lam Tông. Trên khuôn mặt nụ cười lạnh nhạt thoát trần giờ lại che kín bằng sự khiếp sợ.