Ở phía trên quảng trường là một mảnh trầm mặc,mãi một lúc sau mới thốt ra những tiếng cảm thán tiếc hận.
“Ai” bàn tay nhẹ nhàng phủi đi tro bụi vương trên áo bào, ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm ở phía bên kia lớp sương mù, lắc lắc đầu thầm nghĩ đại hội lần này vốn là Nham Kiêu cùng với thần bí thiếu niên kia so tài cao thấp, nhưng cuối cùng Nham Kiêu lại thất bại a. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenyy.vn “Lần này chúng ta quá mất mặt a.”
“Ha, ha. Pháp Mã hội trưởng, Nham Kiêu đã thất bại ngài hãy nhanh chóng tuyên bố kết quả cuối cùng của đại hội đi a.” Viêm Lợi điên cuồng cười lớn, trong lòng âm thầm vui sướng, ngẩng đầu nhìn mấy người Pháp Mã ngồi phía trên nói lớn. “Làm sao bây giờ.” Hải Ba Đông nhíu mày, trên mặt xuất hiện một chút sát ý, lạnh lung liếc nhìn Viêm Lợi ở phía dưới, thấp giọng nói.
“Còn có thể làm được gì chứ? Không lẽ chúng ta trước mặt bao nhiêu người liền hợp sức đánh chết hắn hay sao.” Pháp lão bất đắc dĩ nói, nhưng lúc này hắn cũng không hề có biện pháp gì. “Sớm biết như vậy hôm qua nên bắt hắn lại.” Pháp lão lạnh lùng nói.
“Ai, giết cũng phiền toái a, tên đó biết chúng ta không có biện pháp làm hắn bại lộ thân phận nên rất ngông cuồng a.” Lắc lắc đầu, Pháp lão cười khổ nói: “Xem ra chỉ có thể để hắn đạt được vị trí quán quân trước mặt mọi người a.” Nghe vậy, Hải Ba Đông cùng Gia lão cùng liếc nhìn nhau, nhưng lại không có biện pháp nên đành phải gật đầu đồng ý.
Chậm rãi tiến lên, Pháp lão ánh mắt đảo qua một lượt tất cả mọi người trong quảng trường, bất đặc dĩ nói: “Dựa theo qui định của đại hội, ai có thể điều chế ra đan dược có phẩm giai cao nhất sẽ trở thành người thắng cuộc. Liễu Linh tuy luyện chế được tứ phẩm đan dược nhưng ở phẩm giai cùng trình độ đều kém hơn tử tâm phá chướng đan do Viêm Lợi luyện chế. Vì vậy…..” Toàn bộ mọi người đều im lặng, Chỉ có âm thanh bất đắc dĩ của Pháp lão chậm rãi vang lên.
Tiêu Viêm khẽ cười, ánh mắt khẽ lướt qua cách đó không xa vẻ mặt âm trầm hơn nữa còn có chút bất an của Viêm Lợi, tay cầm đan dược giơ lên cao, ánh mắt dừng lại trên đài cao mỉm cười nhìn Pháp Mã mấy người, khẽ quát. “Tứ phẩm đan dược, Tam văn thanh linh đan.” “Ha, Ha,…”
Nhìn đan dược trên tay thanh niên phía dưới, Pháp lão rốt cuộc nhịn không được sự hưng phấn trong lòng, vui mừng cười to.
“Tam văn thanh linh đan.”
Bên tai vang lên thanh âm tựa như sấm sét vang lên trong lòng Viêm Lợi, khuôn mặt đang đắc ý trong nháy mắt trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Tiêu Viêm, chân tay mềm nhũn ngồi trên đất.
Tử tâm phá chướng đan tuy mạnh nhưng Viêm Lợi cũng rõ ràng Tam văn thanh linh đan tuyệt đối hơn rất nhiều.
Ngôi vị quán quân sắp tới tay, trong năm phút ngắn ngủn lại lần nữa để tuột mất.
Đó là kỳ tích!
Người thanh niên chưa tới hai mươi tuổi này đã sáng tạo ra kỳ tích.