Trong đại sảnh. mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm. Bọn họ cũng không nghĩ đến. Vị thanh niên này nhìn qua tưởng chỉ là am hiểu luyện dược,không nghĩ tại chiến đấu phương diện không chút nào so với Mộc Chiến thua kém.Vừa rồi giao phong chỉ trong chớp mắt. Thời gian mặc dù ngắn. Nhưng người sáng suốt cũng biết hung hiểm trong đó.
Mộc Chiến tại đế đô trong thế hệ thiếu niên. Thiên phú chiến đấu cơ hồ có thể nói là đứng đầu. Mà trong Gia Mã thánh thành,vô cùng hiếm có đồng bạn cùng lứa tuổi nào có thể cùng hắn chiến đấu. Đặc biệt trải qua hai năm nay lịch lãm quân doanh. Hiện tại Mộc Chiến. Không thể nghi ngờ là so với trước kia càng thêm mạnh mẽ cùng hung hãn. Song tại vừa rồi trong lần giao chiến, hắn tựa hồ cũng không chiếm được bao nhiêu thượng phong..
Tuy nói lần chiến đấu này. Mộc Chiến vẫn chưa vận dụng toàn lực. Thậm chí ngay cả đấu kĩ cũng chưa từng thi triển. Song mọi người cũng sẽ không quên. Vị thanh niên tướng mạo tầm thường kia. Đồng dạng hoàn toàn chỉ bằng vào bản năng thân thể mà chiến đấu.
“Không nghĩ tới Nham Kiêu này lực chiến đấu không tồi như vậy…” Kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm. Tiểu công chúa kinh ngạc nói. Nàng minh bạch rõ ràng thiên phú phương diện chiến đấu của Mộc Chiến. Song mới vừa rồi. Hắn cũng không thể đánh cho Nham Kiêu vô lực hoàn thủ. Ngược lại hai người còn chưa phân cao thấp đã dừng trận.
Liễu Linh khóe miệng hơi giật giật. Không nhìn thấy được tràng cảnh Tiêu Viêm bị đánh cho hoa rơi nước chảy như trong tưởng tượng. Hắn lúc này tâm tình cũng không thể như thế nào tốt cho. Nghe tiểu công chúa trong giọng nói đầy kinh ngạc. Trong lòng hắn có chút không vui. Thản nhiên nói: “Nếu như Mộc Chiến phóng khai tay chân dùng toàn lực chiến đấu. Ta dám nói. Nham Kiêu cũng không phải đối thủ!”
“Nạp Lan Yên Nhiên? Hắc. Không nghĩ tới bất quá chỉ mới hai năm không gặp mà thôi. Ngươi dĩ nhiên mạnh lên nhiều như vậy. Xem ra Vân Vận tông chủ đối với ngươi dạy dỗ vô cùng dụng tâm a.” Liếm máu tươi trên nắm tay. Không để ý đến điểm đau nhức ấy. Mộc Chiến kinh ngạc nói.
“Mộc Chiến. Nơi này là Nạp Lan gia tộc. Không phải là Mộc gia nhà ngươi. Nham Kiêu tiên sinh là khách nhân của Nạp Lan gia tộc. không thể để ngươi làm càn như thế!” Nạp Lan Yên Nhiên quát khẽ.
Mộc Chiến đôi mắt híp lại,nắm tay siết chặt. Ánh mắt tại trong đại sảnh quét qua. Sau đó hướng về Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan túc hai người đang bước nhanh tới. Biết mất cơ hội động thủ với Tiêu Viêm hắn bất đắc dĩ đành phải buông tay. Cằm khẽ nâng,nhìn chằm chằm Tiêu Viêm: “Hôm nay nể mặt Yên Nhiên. Sẽ không phế ngươi.. bất quá ngày sau. Xin khuyên ngươi cách Nhã Phi xa một chút! Nếu không…”
“Tùy thời phụng bồi…” Tiêu Viêm cười lạnh nói. Trải qua lần giao phong lúc trước. Hắn biết Mộc Chiến cấp bậc so với bản thân cao hơn một ít.Có điều nếu là đem ra con át chủ bài vận dụng. Ai thắng ai thua còn chưa biết.
“Có cốt khí! Không nghĩ tới mới vừa quay về đế đô.Đã gặp phải người có thể làm cho ta giải tỏa phiền muộn. Ta rất hưng phấn a…” Hướng về phía Tiêu Viêm nhếch miệng cười. Mộc Chiến hàm răng trắng rợn. Có chút uy nghiêm
“Làm người giải tỏa phiền muộn cho ngươi. Đúng là không biết tự lượng sức. Chưa dẫm lên được người khác. Ngược lại chỉ sợ chân ngươi hỏng trước…..” Đối với cái loại thanh niên không chút che giấu khí chất càn rỡ ngang ngược. Tiêu Viêm vẫn không có chút cử chỉ mềm yếu. Bộ dáng gay gắt đáp lời. Làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
“Tốt lắm. Các ngươi đều ít nói một chút. Hôm nay là Nạp Lan gia tộc tụ hội. Không nên nhiễu loạn nhã hứng của mọi người.” Nhìn hai người châm chọc lẫn nhau. Nạp Lan Yên Nhiên mày liễu cau lại. Bất đắc dĩ quát lên.
Tiêu Viêm nhún vai. Ánh mắt từ trên người Mộc Chiến. Dời đi hướng về nữ nhân xinh đẹp lưng quay về chính mình. Đôi mắt híp lại. Ngón tay trong tay áo bào nhẹ nhàng di động. Lúc trước Nạp Lan Yên Nhiên ra tay.Tiêu Viêm liền nhận thức được cái gọi là ếch ngồi đáy giếng. Nàng một kích liền có thể bức lui Mộc Chiến cùng chính mình chiến đấu chẳng phân biệt cao thấp. Nữ nhân này. Trong ba năm. Thực lực tiến bộ cực nhanh. Tuy nói vừa rồi nàng thi triển đấu kĩ có lẽ cấp bậc không thấp. Bất quá nếu là không có thực lực hùng hậu duy trì. Đấu kĩ cấp bậc cao tới đâu. Ở trong chiến đấu, cấp bậc khác biệt không xa cũng không có tác dụng lớn…
“Vân Lam Tông bồi dưỡng nàng. Thật sự là không phải thừa a. Lần này ba năm ước hẹn,không phải trò chơi……” Ánh mắt dừng ở trên thân thể mềm mại đường nét đẹp đẽ của Nạp Lan Yên Nhiên. Tiêu Viêm trong lòng lẩm bẩm nói.