Chương 291: Hắc Mã

Đi ra khỏi đại sảnh khảo hạch, Áo Thác phía sau đuổi theo, cùng Tiêu Viêm hành tẩu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn phía vị thanh niên vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, ánh mắt có chút kì dị.

“Nhìn chằm chằm vào ta làm gì?” Đi được một đoạn, Tiêu Viêm thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt Áo Thác, bất đắc dĩ lắc đầu, nói.

“A a, ta là đang nhìn tiểu gia hỏa ngươi đến tột cùng ẩn tàng bao nhiêu thứ, dĩ nhiên có thể khiến ta bất ngờ như thế…” Áo Thác cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ nhún vai.

“Bất quá biểu hiện của ngươi lần này khiến nhiều người chú ý như vậy, ta nghĩ, sợ rằng không bao lâu sau Thiết Mễ Nhĩ lão gia hỏa kia sẽ tìm ta hỏi thăm thân phận về ngươi, mặc dù hắn không biết thực lực thật sự của ngươi, nhưng tuổi gần hai mươi, có thể đem thiết mộc linh hiệp đề luyện tới tám lần, đây chính là từ khi công hội thành lập tới nay, có thể đếm trên đầu ngón tay a.” Áo Thác nói.

“Ta biết…” Tiêu Viêm chậm rãi hành tẩu, gật đầu, tại lúc đề luyện thiết mộc linh hiệp, hắn cũng nghĩ tới điều đó, bất quá đại hội sắp bắt đầu, bại lộ thực lực là chuyện sớm hay muộn, cho nên hắn cũng không có cần phải ở này người trước mắt cố ý biểu hiện quá yếu kém, mặc dù vô danh là rất tốt, có điều nếu vô danh quá, sẽ bị nhiều ánh mắt trào phúng nhìn vào,cũng sẽ làm cho nhiều việc không được thuận lợi.

“Về chuyện thân phận ta, phải phiền toái Áo Thác đại sư giúp ta che giấu.” Tiêu Viêm mím môi, nhẹ giọng nói: “Bởi vì một ít duyên cớ, bại lộ thân phận mà nói, chỉ sợ ta cũng không thể tham gia đại hội lần này, cho nên, đại sư nên tận lực hỗ trợ a.”

Nghe được hậu quả nghiêm trọng trong lời nói của Tiểu Viêm, Áo Thác sửng sốt, chợt nhíu chặt lông mày, nếu như Tiêu Viêm rời khỏi trận đấu, như vậy lần này Hắc Nham thành luyện dược sư công hội chẳng phải là mất đi một cơ hội lấy được thành tích tốt ư? Việc này đối với vị từ trước tới nay, chưa bao giờ từng có thành tích lớn như Áo Thác, thật sự là một uy hiếp rất có phân lượng.

Trong con ngươi mang theo ngôi sao nhỏ nhìn Liễu Linh biến mất, Lâm Phỉ lúc này mới quay đầu, nhìn phía Tiêu Viêm, nghi hoặc nói: “Được rồi, hắn chúc mừng ngươi cái gì thế?”

“Không có gì.”

Tiêu Viêm cười, hắn cũng không cho rằng thắng Liễu Linh là chuyện giỏi giang gì, đương nhiên hắn là đệ tử Cổ Hà, nhưng chút điểm hư danh ấy, đối với Tiêu Viêm kẻ từng dám đem Cổ Hà cùng Mỹ Đỗ Toa nữ vương coi như tôm tép mà nói, xem chính mình là một người đánh cá, cơ hồ không có nửa điểm chấn nhiếp.

“Các vị, ta cũng có chút chuyện, trước hết cáo từ, ngày mai đại hội gặp lại.” Không cho Lâm Phỉ có cơ hội tiếp tục hỏi tới, Tiêu Viêm cười quay về Áo Thác mấy người chắp tay, sau đó là bước nhanh ra ngoài công hội.

“Mới vừa rồi bên trong kiểm tra, là đề luyện thiết mộc linh hiệp.” Nhìn Tiêu Viêm vội vã đi ra bóng lưng, Áo Thác chòm râu hoa râm, một lát sau, đột nhiên nói.

“Đề luyện thiết mộc linh hiệp? rất khó khăn a, vật kia, cơ hồ trong đám tài liệu bậc trung là tài liệu đề luyện khó nhất, lấy ta thực lực bây giờ, cũng bất quá chỉ có thể đề luyện chín lần mà thôi.” Nghe vậy, Phất Lan Khắc cả kinh, quay đầu nói.

“A a, đúng vậy.” Áo Thác cười gật đầu, hướng về chỗ Liễu Linh biến mất nâng cằm lên nói: “Tiểu gia hỏa kia, đề luyện sáu lần.”

“Sáu lần?” Nghe được Áo Thác nói thế, Phất Lan Khắc trên khuôn mặt nhất thời hiện ra đầy kinh ngạc, sách sách khen: “Rất giỏi a, tuổi tác như thế, dĩ nhiên đó là có thể đạt tới tình trạng này, không hổ là đệ tử Cổ Hà.”

“Vật kia… Ta tựa hồ chỉ có thể đề luyện hai lần, Lâm Phỉ cũng giống ta không sai biệt lắm, Liễu Linh luyện dược thiên phú, quả nhiên không giống kẻ bình thường.” Một bên Tuyết Mỵ khẽ thở dài một hơi, nói.

“Hắc hắc, đó là tự nhiên, nhân tài kiệt xuất trong luyện dược sư thế hệ trẻ ở Gia Mã đế quốc, không phải hắn là không được.” Lâm Phỉ cười nói, nhìn bộ dáng của nàng, thật đúng là đối với Liễu Linh rất là sùng bái.

“A a, như vậy cũng không nhất định.”

Áo Thác cười lớn lắc đầu, nhìn thấy Lâm Phỉ trợn trừng mắt, cười nói: “Mặc dù Liễu Linh cực kì ưu tú, nhưng Nham Kiêu, lại không chút nào so với hắn yếu hơn, mới vừa rồi kiểm tra, Liễu Linh đề luyện sáu lần, mà Nham Kiêu, lại là tám lần!”

Áo Thác lời này, không thể nghi ngờ tựa như sấm đánh bên tai, làm cho Phật Khắc Lan ba người trên khuôn mặt trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tám lần? Đây chính phải là tứ phẩm luyện dược sư mới có thể đạt tới tình trạng này a, mà Tiêu Viêm một nhị phẩm luyện dược sư, cư nhiên cũng có thể làm được? Điều này như thế nào có thể?

“Lão… Sư phụ, ngài… Ngài là nói giỡn sao?” Từ trong lòng rung động phục hồi lại, Lâm Phỉ ngượng ngùng nói, nàng rất khó tin tưởng, Tiêu Viêm so với Liễu Linh còn như lấn áp hơn.

Một bên, Tuyết Mỵ cũng là khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt lãnh diễm lúc này cũng có chút không tưởng, nàng mặc dù vẫn không nhìn thấp Tiêu Viêm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn có thể lấy được thành tích chói mắt như vậy.

“Lão Áo, ngươi nói chính sự thật?” Phất Lan Khắc gắt gao nhìn chằm chằm Áo Thác, mặt lộ vẻ mừng như điên, Tiêu Viêm biểu hiện càng xuất sắc, đối với Hắc Nham thành phân hội,chỗ tốt sẽ càng lớn.

“Tiểu gia hỏa này, ẩn giấu rất thâm a, ta hiện tại đột nhiên lúc này rất chờ mong ở đại hội.” Cười nhìn chỗ Tiêu Viêm biến mất, Áo Thác cười dài nói: “Lúc này trong đại hội, Nham Kiều sợ rằng sẽ là một đệ nhất hắc mã!”

Prev
Next