Khi Nhã Phi ngẩng đầu lên thì thoáng thấy khuôn mặt của Tiêu Viêm thoáng có chút hồng, lập tức khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn cười cùng kinh ngạc, lập tức che miệng cười duyên nói.
” Tiêu Viêm đệ đệ, không nghĩ rằng ba năm không gặp, ngươi không chỉ có thành thục mà còn là thèn thùng rất nhiều a, Ba năm trước đây ngươi không phải như vậy, Chẳng lẽ Tiêu Viêm đệ quên?Lúc trước thời điểm ta nhận thức ngươi thì ngươi rất là thô bạo nga.”
Khuôn mặt Nhã Phi xẹt qua ý cười nhỏ miệng nói.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang cười duyên của Nhã Phi, Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ, trải qua ba năm không gặp lại, Mỹ nữ thành thục này tựa hồ càng ngày cành mê người, có lẽ hiện tại do thân phận bất đồng cho nên những sự cẩn thận trước kia cũng từ từ biến mất, ngược lại giống như bạn cũ gặp nhau, quan hệ trở nên có chút thân thiết.
” Ngươi lần này đến Gia Mã thánh thành …Là bởi vì cái ước định lúc trước?”
Gương mặt chứa ý cười dần dần thu liễm, Nhã Phi đi đến trước mặt Tiêu viêm nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Viêm cười cười khẽ gật đầu, Nói: ” Vì ba năm ước định, ba năm này ta đã ăn không ít khổ a.”
Nhìn khuôn mặt ba năm trước còn có chút ngây ngô bây giờ lại có mấy phần thành thục, Nhã Phi khẽ thở dài một hơi, tuy Tiêu Viêm không có nói thời gian trải qua ba năm gần đây, Nhưng Nàng biết ba năm này hắn đã chịu không ít khổ cực.
” Tiêu Viêm đệ đệ. Trải qua ba năm lịch lãm chắc ngươi cũng biết sự mãnh mẽ của Vân Lam Tông tại Gia Mã đế quốc chứ?” Nhã Phĩ khẽ nhíu mày thấp giọng nói.
” Ta biết, Chỉ cần 1 ngón tay của họ cũng có thể tiêu diệt Tiêu gia.” Tiêu Viêm bình tĩnh cười nói.
Thanh âm Nhã Phi lạnh lùng nói, không cấp cho đối phương một chút mặt mũi, bàn tay cầm chặt lấy tay của Tiêu Viêm sau đó hướng về cầu thang tiến đến.
Nhìn Nhã Phi không cấp cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt thanh niên tái nhợt thoáng có chút run rẩy, đặc biệt khi bàn tay Nhã Phi nắm lấy bàn tay của Tiêu Viêm thì một cỗ ghen tỵ không hiểu nổi lên. Nhìn qua khuôn mặt của Nhã Phi đang cười đầy mặt, thanh niên nam tử có một cỗ lửa giận, chẳng qua hắn cũng biết, trong lòng Nhã Phi rất bài xích nam nhân, chủ động nắm tay một gã nam tử thì lại càng không có.
” Hắc, Ta nói ngày thường đối với ta lạnh băng, nguyên lai ngươi thích loại ngây ngô thiếu niên a, khẩu vị thật là lạ, chẳng qua không biết hắn có hay không thỏa mãn ngươi?”
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, thanh niên nhịn không được cười nói.
Khuôn mặt Nhã Phi không có chút thay đổi, tựa hồ như không nghe thấy những lời dâm uế của thanh niên, chẳng qua Tiêu Viêm cảm giác được, móng tay của nàng đã bấm sâu vào da thịt của bàn tay hắn.
Tiêu Viêm bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của thanh niên, sắc mặt không có chút cảm xúc nào.
” Tiểu tử, ngươi muốn chết? _”
Ánh mắt của Tiêu Viêm làm cho hắn cực kỳ không thích, thanh niên nhất thời giận giữ hét lên.
Nghe vậy, Tiêu Viêm dừng bước chân lại,bàn tay nắm lại, nhưng thấy Nhã Phi có chút lắc đầu, ý bảo hắn không cần để ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thấy vậy, Tiêu Viêm thở dài lắc đầu, cuối cùng không nói gì..
” _ Nhã Phi ….Ngươi tìm nam nhân cũng không cần tìm loại này chứ? _”
Thấy Nhã Phi nhẫn nhịn, thanh niên càng thêm hưng phấn, nhếch miệng ác độc cười nói.
Bước chân cuối cùng dừng lại, Tiêu Viêm khẽ tách bàn tay Nhã Phi ra, nhìn đường cong thân thể của Nhã Phi nhàn nhạt nói:” _ Tỷ còn muốn nhẫn? _”
Thân thể Nhã Phi cứng ngắc, vẫn không trả lời, bóng dáng kiều nhược( Yếu ớt) nhìn qua có chút mệt mỏi.
” _ Thật có lỗi, ta không thể … _”
Bàn tay Tiêu Viêm nắm lại xoay người hướng về khuôn mặt âm trầm thanh niên đang cười to.
” _ Cẩm thận, hắn là Nhất tinh đấu sư…. _”
Cảm nhận được hành động của Tiêu Viêm,Nhã Phi vội vàng xoay người lại thanh âm còn chưa kịp nói hết thì cầu thang đột nhiên oanh động, làm cho khuôn mặt của Nàng hiện lên sự kinh ngạc.
” _ Con mẹ mày đồ tạp chủng, Ngươi ăn phân mà lớn lên à?”
Theo tiếng năng lượng bạo tạc thì thanh âm ác độc của Tiêu Viêm vang lên.