Bên trong căn phòng rộng rãi, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng ở trên giường bỗng nhiên chậm rãi mở con ngươi, nắm tay hơi nắm chặt, thấp giọng nói: ” Đây là thời điểm tiến hành bước cuối cùng a…” .
Nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay, chợt hai tay Tiêu Viêm ôn nhu đem thôn thiên mãng đang ở trên đùi chơi đùa kia ôm tới trên giường, ngón tay đút nó vào trong túi nhỏ, mỉm cười nói: ” Tiểu tử kia, im lặng đợi, đừng quấy rối ta a, nếu là làm được, có thể giúp ta thủ hộ một chút, ngàn vạn lần không cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến ta, biết không?” .
Lúc này thôn thiên mãng đã trải qua lần đầu tiên tiến hóa, không thể nghi ngờ là đã có đủ linh trí ban đầu, cho nên nghe Tiêu Viêm nói, nó chính thật là có thể nghe hiểu một ít, lập tức chớp chớp xà đồng màu tím nhạt, không được đốt túi nhỏ, lưỡi rắn phun ra lui vào, phát ra tiếng tê tê vang nhỏ.
Cười an ủi thân thể lạnh buốt của thôn thiên mãng, bàn tay Tiêu Viêm giơ lên một cái, toà sen màu xanh trong nạp giới chậm rãi toát ra, cuối cùng huyền phù ở giữa không trung, tản ra thanh quang nhàn nhạt.
Thân thể nhấc tới, Tiêu Viêm mạnh mẽ đi lên, ngồi xếp bằng, hít sâu một hơi, lại lần nữa trở về chỗ cũ, sau đó ở trong đầu lần tới tin tức Dược Lão lưu lại, ngón tay ở phía trên nạp giới nhẹ nhàng bắn ra, nhất thời, một vật gì đó được thanh quang nồng đậm bao phủ, xuất hiện ở tại trên lòng bàn tay, tinh tế nhìn lại, lại là một khạt hỏa liên nho nhỏ.
” Không biết hạt sen được xưng Hỏa Linh Chi Tinh này, thật sự có thần kỳ như lời sư phụ nói không?” Nhìn vật thể xanh biếc hạt sen kia trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm có chút hoài nghi thấp giọng nói, hắn chính là nhớ rõ, lúc ở dưới dung nham, Dược Lão đánh giá đối với nó, chính là cực cao.
Hạt hỏa liên này, đúng là kỳ bảo lúc trước Tiêu Viêm khi đang tìm Thanh Liên Tâm Hỏa mà có được, không nghĩ tới đợt trị liệu cuối cùng theo như lời Dược Lão nói, thế nhưng lại cần dùng tới nó.
” Ngoan ngoãn, đừng từ chối, ta cũng sẽ không hại ngươi.” Cười cười nhu hòa hướng về phía thôn thiên mãng, Tiêu Viêm mạnh mẽ khai mở miệng nó, sau đó đưa ngón tay đi vào……
Lúc ngón tay Tiêu Viêm vói vào đích trong miệng thôn thiên mãng cũng là lúc, nó lại là chợt đình chỉ giãy dụa, quang mang mãnh liệt, mạnh mẽ từ trong cơ thể nó bạo dũng mà ra, sau đó Tiêu Viêm kinh ngạc, theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt quanh co híp lại nổi lên.
Hào quang chợt lóe lướt qua, bất quá ở nháy mắt sau khi hào quang xuất hiện, sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên đại biến, bởi vì hắn có thể cảm giác được rõ ràng, thôn thiên mãng bị hắn chộp vào trong tay, thân thể bỗng nhiên thành lớn lên, đồng thời, tựa hồ cũng càng mềm mại.
Cảm giác trống rỗng vây quanh cánh tay phải đã biến mất, thay thế, là một nơi mềm mại tràn ngập tính mềm dẻo…
Nơi tay chạm đến kia giống như thân thể nữ tử mềm mại bình thường mềm mại, Tiêu Viêm như chợt nhớ tới cái gì đó, sắc mặt lập tức chỉ một thoáng trở nên cực kỳ khó coi, cổ có chút cứng ngắc chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, chính đang mang theo chút băng hàn lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình.
Nhìn hai má có thể nói đẹp tới cấp bậc hoàn mỹ, lông toàn thân Tiêu Viêm giống như bị điện giật nháy mắt dựng đứng lên, yết hầu hơi hơi lăn lộn, nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm khàn khàn mà khô khốc.
” Mĩ… Mĩ Đỗ Toa nữ vương?” .(đúng rồi đó ku^^)