Chương 245: Nạp Lan

Thông qua một thông đạo tối đen, ánh nắng chói mắt đột nhiên làm cho ánh mắt Tiêu Viêm theo thói quen có chút hư ảo.

Một lát sau, đợi đến lúc thích ứng được với ánh sáng, lúc này Tiêu Viêm mới chậm rãi mở to mắt, bên tai tràn ngập âm thanh huyên náo.

Mở mắt ra, tại tầm mắt xuất hiện một tòa thành thị khổng lồ. Đứng ở lối ra của tường thành, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn hai bên đường ngã tư chi chít cửa hàng đẹp đẽ cùng với người qua lại trên ngã tư, không khỏi tán thưởng một tiếng, quả không hổ là thành thị lớn nhất phía Đông của Gia Mã đế quốc. Lưu lượng người cùng độ phồn hoa chỉ sợ Hắc Nham thành mà Tiêu Viêm lần trước nhìn thấy mới có thể so sánh.

Đứng ở trên ngã tư đường, Tiêu Viêm bất ngờ nghe được thấy âm thanh ồn ào khiến cho tai có một chút khó chịu, trên mắt khó có thể che dấu vẻ mỏi mệt, xoa xoa huyệt Thái Dương, quay đầu về phía Hải lão nói: ” Liên tục chạy hai ngày đường, trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ tạm, sau thuận tiện hỏi thăm tin của Mặc gia?”

” Ừ, cũng được.” Nghe vậy, Hải Ba Đông hơi gật đầu, tuy nói đã tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, sự chịu đựng mệt mỏi vượt qua người thường, dù sao hai ngày nay phi hành liên tục không nghỉ ngơi, đấu khí tiêu hao cũng thực sự quá lớn, cho nên có thể nghỉ ngơi một chút Lão đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhìn thấy Hải ba Đông gật đầu, Tiêu Viêm cười cười, theo dòng người đi lên phía trước.

Một đường đi qua, chung quanh nhiều biển hiệu làm cho mọi người rối mắt, làm cho Tiêu Viêm có vẻ kinh ngạc. Lúc sau khi đí qua ngã tư đường, Tiêu Viêm chép miệng, khẽ cười nói: ” Ngã tư đường này ta tính có tổng cộng 103 gian hàng, trông đó có 74 gian hàng có biển hiệu đề một chữ ” Mặc “, bọn họ nói Mặc gia ở Diêm thành này là bá chủ, xem ra quả nhiên không giả ” .

Bước chân dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu đi đến, nhìn vị trung niên này làm việc có chút khôn khéo, cùng Hải Ba Đông nhìn nhau liếc mắt một cái. Không có chút được lời khách sáo. Xoay người liền đối với thang lầu chỗ đi đến, nhàn nhạt nói: “Dẫn đường!”

Được, ” nhìn Tiêu Viêm cùng Hải Ba Đông kia có bộ dáng dứt khoát, vị trung niên sửng sốt, vội vàng hồi phục tinh thần, đem vị hồng y nữ tử phía sau trấn an một chút, sau đó vội vàng đi theo lên.

Nhìn Tiêu Viêm chậm rãi nhẹ nhàng biến mất ở chỗ cuối cầu thang, trong đại sảnh lúc này mới giảm chút không khí cúi đầu khe khẽ tự hỏi bối cảnh của một già một trẻ thần bí này.

Vị hồng y nữ tử khuôn mặt tái nhợt mặt cười cho đến khi Tiêu Viêm biến mất, mới chậm rãi hiện lên một chút hồng, mu bàn tay lau chút nước mắt. Nàng như vậy nhiều năm qua, lần đầu tiên phải chịu loại đối đãi này.

Ở bên cạnh nữ tử, thanh niên đồng dạng bị dọa ngây người vội chạy đến an ủi.

Tính cách vị hồng y nữ tử này cho dù ngang ngược, nhưng dù sao cũng là con cái đại gia, một lúc lâu sau đem cảm xúc ổn định trở lại, lúc này đã có vẻ ít ngang ngược, tuy rằng là gượng cười nhưng dù sao mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, mặc kệ ra sao vẫn rất đẹp.

“Linh Lâm, lúc trước tên kia thật sự là rất đáng giận, nàng yên tâm, chờ ngày mai ta nhất định tìm người giúp nàng một cái công đạo. _” Vị thanh niên này lúc trước bị dọa đến ngây ngốc, lúc này chạy đến bên cạnh mỹ nhân biểu hiện quyết tâm với dũng cảm của mình.

” _ Ha ha, Linh Lâm muội muội, làm sao khóc đáng thương như vậy? Chẳng lẽ còn có ai dám ở Diêm thành này đắc tội với ngươi?” Ở ben cạnh vị hồng y nữ tử cùng vị thanh niên đang biểu hiện dũng mãnh kia, một tiếng cười thanh thúy bỗng nhiên từ cửa lớn truyền vào.

Tiếng cười như chuông ngân truyền vào địa sảnh làm trong lòng mọi người khẽ run, từng đạo ánh mắt vội vàng hướng về phía đại môn.

Tiếng cười của nữ tử vang lên không lâu, một tuyệt sắc giai nhân mặc quần áo thanh hãh xuất hiện, chậm rãi lọt vào tầm mắt của mọi người.

Ánh mắt nhìn nữ tử tao nhã kia, tất cả nam nhân trong đại sảnh ngừng hô hấp bị sắc đẹp làm cho ngừng thở.

Nữ tủ thân mặc trường bào màu xanh bó sát người, Một vòng đai lưng trong suốt bó lấy vòng eo, thể hiện sự hoàn mỹ đến cực điểm

Bàn tay nữ tử như ngọc, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhàn nhạt hiện lên vẻ anh khí, làm cho người ta hâm mộ và kính ngưỡng

Vành tai mềm mại của nữ tử lộ một đôi hoa tai lục sắc, hoa tai khẽ lay động kêu leng keng rất nhỏ giống như tiếng suối chảy róc rách như một bản nhạc.

Ở chỗ này bỗng nhiên xuất hiện vị tuyệt sắc nữ tử, bất luận khí chất cùng dung mạo, đều hơn xa vị kia hồng y nữ tử, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là có chút khiến người ta tự biết xấu hổ.

Trong đại sảnh, từng đạo ánh mắt nóng bỏng hướng đến thân thể mềm mại lả lướt kia đí tới. Nhưng mà khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy kí hiệu một đám mây xanh cùng một thanh trường kiếm bàng bạc trên ống tay áo nữ tử, tâm hồn như bị một gáo nước lạnh, ánh mắt hiện lên một chút kinh sợ.

Hồng y nữ tử mặt cười kinh ngạc được nhìn kia cười dài được tiến lên nữ nhân kia, sửng sốt một lúc vội vàng cười duyên nói: “Nạp Lan tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến đây?”

Prev
Next