Trong đại điện hào hoa rộng rãi, một bóng hình xinh đẹp có chút mệt mỏi đang nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế. Ánh mắt ngẫu nhiên quét qua quét lại thủy tinh vương tọa màu tím trên đài. Nhịn không được lắc đầu bất đắc dĩ.
Bàn tay xoa xoa cái trán sáng bóng. Trên mặt nữ nhân bỗng nổi lên một nét vui mừng. Ngẩng đầu nhìn phía ngoài đại điện. Một bóng người màu đen bắn vào nhanh như tia chớp. “Rốt cục chạy tới a… ” Nhìn bóng đen tiến vào đại điện. Nữ nhân nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nguyệt Mị. Đến tột cùng phát sinh chuyện gì rồi? Thế nhưng phát ra liên tiếp ba lệnh giới nghiêm? Bọn nhân loại đó rất mạnh sao?” Người tiến vào đại điện. Rõ ràng là một vị nam tính xà nhân. Thể hình của nam tử có chút cường tráng. Một bộ áo quần đơn giản tùy ý quấn trên người. Trên hai tay. Vẽ đầy hình xăm màu đen kì dị. Tại nơi hình xăm tới chỗ bàn tay. Lộ ra hai cái đầu rắn màu đen dữ tợn. Đầu rắn hơi ngước lên trên. Giống như lúc nào cũng có thể phá thể mà ra. Ẩn ẩn lộ ra một cỗ hơi thở hung lệ.
Liếc mắt nhìn một cái vị nam tính xà nhân này cùng mình tương đương ở trong tộc. Nguyệt Mị khẽ thở dài một hơi. Thoáng đứng thẳng người một chút. Vóc người đầy đặn nhất thời hiện ra hình dáng mê người. Mệt mỏi nói: rất mạnh… Đêm hôm qua gặp phải bọn họ. Ta chạy trối chết. Ân… Nói vậy bọn họ bây giờ cũng phải đến khu vực chung quanh thần điện rồi. _” ” _ _ _ Nga? Biết chính xác thực lực của bọn họ không? ” Nghe vậy. Đồng tử của nam tính xà nhân hơi co lại. Đi vào trong điện. Ngồi xuống cái bàn rộng rãi trước mặt. Trong thanh âm lộ ra vẻ âm lãnh khó có thể che dấu.” Một gã đấu hoàng. Ba gã đấu vương. Bốn gã đấu linh. ” Nguyệt Mị nhếch đôi môi đỏ mọng khêu gợi. Nhẹ giọng nói: ” Mặc Ba Tư. Xem ra lần này tựa hồ có chút phiền phức a. _” ” _ _ _ Bọn người kia. Như thế nào bỗng nhiên tụ tập nhiều cường giả như vậy? ” Sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng. Nam tính xà nhân được xưng là Mặc Ba Tư nói. Trầm giọng hỏi: ” Báo cho nữ vương bệ hạ chưa? Nàng nói như thế nào? _” ” _ _ _ Báo rồi. Nhưng nữ vương bệ hạ tựa hồ rất bình tĩnh. Chỉ là làm ta gửi đi tình báo. Đem bọn người đó gọi đến. _” Nguyệt Mị gật gật đầu. Bất đắc dĩ nói. ” _ Những người đó đột nhiên đến sa mạc. Hẳn là có mục đích của bọn hắn thì phải?
Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua thân thể gần như hoàn mĩ đó. Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ kia. Nhất thời đáy lòng mạnh mẽ run lên. Chính mắt nhìn thấy nữ nhân này. Tiêu Viêm cuối cùng có chút hiểu được. Vì cái gì gần sa mạc có rất nhiều người. Đều nói sắc đẹp của mỹ đỗ toa nữ vương đủ để cùng hung danh của nàng so sánh.
Đối với loại nữ nhân này. Tựa hồ chỉ có tuyệt đẹp hai chữ để hình dung. Nhưng mà tại phía dưới sự tuyệt đẹp đó. Lại chứa sự ung dung cùng cao quý của nữ hoàng. Khí chất mê người này. Làm cho Tiêu Viêm bỗng nhưng nhớ tới. Nữ nhân xinh đẹp dám cùng tử tinh dực sư vương chiến đấu nọ… Trên người các nàng. Đều có khí chất ung dung của người có địa vị cao.
Cùng so sánh với nàng. Nguyệt Mị làm cho Tiêu Viêm có cảm giác kinh diễm. Tất nhiên phải ảm đạm đi vài phần.
“Nữ vương bệ hạ!”
Tại sau lúc mỹ nhân tuyệt đẹp xuất hiện. Trên phía dưới thành tường. Nhất thời quỳ phục một đám xà nhân đông nghìn nghịt. Thanh âm ẩn chứa cung kính. Phá tan cả trời cao.
Nhìn mỹ đỗ toa nữ vương xuất hiện trên không. Mặc Ba Tư có sắc mặt âm lãnh kia. Trong mắt xẹt qua một nét say mê cùng với ái mộ ẩn sâu.
“Nàng là mỹ đỗ toa nữ vương hung danh cơ hồ kinh sợ cả mấy cái lớn nhỏ đế quốc xung quanh sa mạc sao?” Nhìn mỹ nhân áo tím sắc đẹp động lòng người ở trên cao. Tiêu Viêm thở nhẹ một hơi. Thấp giọng lẩm bẩm nói.