Vẻ mặt rung động nhìn trận chiến phía xa thỉnh thoảng vọng tới một chút dư âm cũng đã đủ làm cho Tiêu Viêm tâm thần run rẩy.Dựa theo hắn tính toán chỉ với chút dư âm này nếu không cẩn thận bị đánh trúng cũng đủ làm cho hắn trọng thương.
“Đây là chiến đấu của cấp bậc Đấu vương sao?” Tiêu Viêm có chút ngơ ngẩn nhìn khu vực ba người chiến đấu không ngừng,nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt.
“Thịch!” Một tiếng nổ mạnh tràn ngập năng lượng đột ngột vang lên,cát vàng văng đầy trời.Khi cát vàng dần dần lắng xuống thì ba đạo thân ảnh cũng kéo nhau bắn ngược ra.
Ba luồng nhãn quang không hề che giấu sát khí đều tại không trung khóa chặt lấy đối thủ.
Đem ánh mắt quét qua cuộc chiến vừa ngừng,Tiêu Viêm phát hiện trong ba người, Nguyệt Mị mặc dù khuôn mặt vẫn còn đọng nét cười nhưng đã tái nhợt, hiển nhiên nàng đã rơi vào thế hạ phong còn Nghiêm Sư cùng Phong Lê do liên thủ nên quần áo cũng chỉ có chút không toàn vẹn mà thôi,hơi thở 2 người bọn họ vẫn như cũ vững vàng hữu lực tỏ rõ chưa bị chút thương tích nào.
“Thật sự là nhân loại vô sỉ…Một mình ta đích xác không phải là đối thủ của hai ngươi,bất quá trong sa mạc này nếu ta muốn chạy thoát các ngươi còn không có tư cách ngăn cản.” Bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng nhấp nhô,sau khi kiến thức sơ bộ thực lực đối phương Nguyệt Mị cũng hoàn toàn bỏ qua ý định liều mạng.Cười lạnh một tiếng,hai tay nàng rất nhanh làm ra mấy cái ấn kết ở trước người.
“Nhanh ngăn nàng lại!” Nhìn ra thân thể Nguyệt Mị đột nhiên đấu khí ba động mãnh liệt, Nghiêm Sư chau mày quát.
Lời này của hắn vừa xuất ra,Phong Lê ở bên kia cũng trong nháy mắt phóng ra một luồng gió xanh hướng Nguyệt Mị bắn tới như chớp.
“Ách?” Nghe được thanh âm có chút giống như tiếng nghiến răng cua hắc bào nhân cả Tiêu Viêm cùng trung niên nhân đều sửng sốt 1 hồi.
“Ngươi…giọng của ngươi?” Trung niên nhân ngạc nhiên trừng mắt nhìn,1 câu nghi hoặc thuận miêng phát ra.
“Không có gì,đi thôi,đừng lãng phí thời gian!” Hắc bào nhân đột nhiên hướng về sau phất phất tay,một cỗ cát vàng bay mạnh liền đem câu nói của trung niên nhân chặn lại. Âm thanh của hắn vẫn khàn khàn như cũ nhưng lần này ẩn chứa chút không kiên nhẫn.
Đối với hành vi đột nhiên trở nên không thể giải thích được của hắc bào nhân đầu óc trung niên nhân cũng mờ mờ mịt mịt,trong lòng hắn lại không yên nghĩ tới chính mình lúc nãy có chút nào không cẩn thận trêu trọc vị cô nãi nãi này hay không.
Suy nghĩ chốc lát không tìm được manh mối nào trung niên nhân đành bất đắc dĩ lắc đầu hương không trung huýt sáo 1 tiếng.Tức thì 6 con ma thú thật lớn từ trên trời giang rộng hai cánh to chậm rãi hạ xuống 1 chút.
Hắc bào nhân xoay người lại vừa muốn phóng lên thì ánh mắt chợt dừng lại trên huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm.Thoáng chần chừ một chút bàn tay trong hắc bào khẽ động cách không đoạt lấy huyền trọng xích một cách cực kì kì dị.
“Ngươi…” Nhận thấy cử động của đối phương,TV sửng sốt trừng mắt còn tưởng đối phương muốn cướp huyền trọng xích của mình.
“Vũ khí của ngươi lúc trước bị nữ xà nhân hạ độc,nếu vận dụng đấu khí sẽ bị độc xâm nhập cơ thể.” Một luồng gió nhẹ đem huyền trọng xích trôi nổi trước mặt hắc bào nhân,1 cỗ đấu khí màu xanh từ cơ thể hắc bào nhân tuôn ra bao trùm lấy huyền trọng xích cuối cùng đem xà độc hoàn toàn phá đi.
Nghe vậy TV ngạc nhiên rồi lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Loại trừ xong xà độc hắc bào nhân đem huyền trọng xích cắm sâu vào cồn cát trước mặt Tiêu Viêm rồi thân hình không ngừng lại trong nháy mắt xuất hiện trên lưng ma thú,sau đó ngồi xếp bằng lại trầm mặc không nói.
Nhìn hắc bào nhân dẫn đầu chuẩn bị rời đi,vài tên cường giả chung quanh cũng đem ánh mắt kì dị lướt qua TV,lòng tràn đầy nghi hoặc lẩm bẩm: “Thật là kì quái,nàng ta trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào thế?Không những cứu người mà còn loại bỏ độc?Thật là một đêm không thể tưởng nổi!”
“Một tên may mắn.” Càng nghĩ càng không có kết quả,bọn họ đành bất đắc dĩ lầm bầm một tiếng sau đó nhìn Tiêu Viêm cũng đang tràn đầy nghi hoặc trong mắt rồi bay lên lưng ma thú nhanh chóng biến mất trong sa mạc.
Sa mạc mịt mờ,từng làn gió đêm thổi đợt đợt cát vàng bay vào mặt,1 lúc lâu sau,TV trề môi,cười khổ lẩm bẩm: “Thật sự là 1 đêm không thể tưởng nổi…”
*Bất khả tư nghị ở đây mình dịch là không thể tưởng nổi,ai có thành ngữ nào hay hơn xin góp ý cho.