Mặt trăng to lớn đang hiện ra ở phía trên của bầu trời. Ánh sáng lung linh huyền ảo bao phủ khắp sa mạc làm cho có cảm giác cả sa mạc như đang được bao phủ bởi một tầng ngân sa.
“Hưu…”
Trong sa mạc an tĩnh, âm thanh xé gió đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, một bóng đen đột nhiên từ chân trời phía bắc hiện ra. sau đó mãnh xẹt qua giữa không trung, bởi vì tốc độ cao mà sinh ra cơn gió lốc mạnh mẽ, tạo ra một cái thông đạo bằng cát như là một cái đuôi dài đến trên trăm thước trong sa mạc
Trong cát bụi mù mịt khắp nơi, bóng đen đã từ từ biến mất tại chân trời phía bên này, nhưng cát vàng mù trời vẫn còn chưa kịp rơi xuống, một bóng đen thứ hai lại xuất hiện, tốc độ bay đuổi theo lại càng hung mãnh, thực tiếp đem thông đạo bằng cát mà bóng đen lúc trước tạo ra mở rộng lên gấp đôi.
“Mẹ kiếp “
Nữ nhân này cũng quá kiên nhẫn đi, ta chỉ là một gã đấu sư nho nhỏ mà thôi, có đáng giá nàng lãng phí từng đấy khí lực để đuổi theo không nhỉ?
Hai cánh cấp tốc chấn động, Tiêu Viêm bỗng nghe được tiếng xé gió từ phía sau mình không xa truyền đến.
Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Nguyệt Mị đang cấp tốc đuổi theo phía sau.
mặc dù cách xa nhau khá xa, bất quá hắn vẫn như cũ có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, một nét trêu tức thoáng hiện như kiểu mèo vờn chuột, lập tức không khỏi cười khổ nói.
“Sư phụ…”
Cúi đầu liếc mắt một cái nhìn giới chỉ màu đen trên ngón tay, Tiêu Viêm trong lòng vội vàng la lên.
Tiếng gọi ầm ĩ giằng co chỉ diễn ra trong chốc lát,nhưng không có nhận được một câu trả lời nào đáp lại, Tiêu Viêm biết điều này đại biểu cho ý gì, nhất thời lắc đầu, cảm thấy mình thật đen đủi a…
“Ha ha, ta đã nói bên này có hơi thở của xà nhân, quả nhiên không sai, hơn nữa thoạt nhìn lại là một người có lai lịch không nhỏ a.”
Bóng người nhanh chóng từ nhỏ biến thành lớn, một tiếng cười to sang sảng, mang theo sự khoếch đại của đấu khí, vang vọng khắp thiên địa của phiến sa mạc này.
“Oanh!” Trên bầu trời, hai bóng người đột nhiên dừng lại, cấp tốc chợt hiện ra, kình khí xé gió bén nhọn giống như là đang ở giữa không trung bỗng vang lên một tiếng sấm sét.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Viêm nhìn hai bóng người xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu, nhãn đồng chợt co rút nhanh, sau một lúc lâu, yết hầu di động nuốt một miếng nước bọt.
“Hai gã đấu vương cường giả?”
Lúc hai người này xuất hiện, Vẻ mặt Nguyệt Mị phía dưới bỗng trở nên cực kì ngưng trọng, ánh mắt đang tập trung trên người Tiêu Viêm bỗng dời đi, sau đó lạnh lùng liếc nhìn hai người giữa không trung.
Một lúc sau khi hai người xuất hiện không lâu, một tiếng hô to rõ ràng, cũng là vang vọng khắp nơi, điểm đen xa xa nọ từ từ lớn dần, một lát sau, một đầu ma thú thật lớn toàn thân bích lục, từ từ xuất hiện ở trên không trung của phiến sa mạc này.
“Aa, quả nhiên ở đây có người…” Sau khi ma thú thật lớn dừng lại giữa không trung, một đạo lãng tiếng cười truyền ra, chợt sáu đạo bóng dáng, tự trên lưng ma thú nhảy xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào một chỗ trên cồn cát cách Tiêu Viêm không xa.
Ánh mắt vội vàng đảo qua nơi sáu bong người vừa rơi xuống đất,đồng tử của Tiêu Viêm vốn là đã co rút rất nhỏ, hiện tại cơ hồ lại là biến thành nhỏ hơn nữa, bởi vì hắn phát hiện, sáu người này trong đó có năm người là cường giả cấp bậc đấu linh, mà trung niên nhân cầm đầu chính là cường giả cấp bậc đấu vương… Nhưng mà làm cho Tiêu Viêm cảm thấy khiếp sợ, lại là một hắc bào nhân đang đứng cạnh vị trung niên nhân này, những người khác, Tiêu Viêm thật ra có thể mơ hồ phỏng đoán ra thực lực, nhưng hắc bào nhân này, lại là cho hắn một loại cảm giác huyền ảo, mà Vân Chi lúc đầu mới gặp cũng như vậy.
“Đấu hoàng?” Trên khuôn mặt, một mảnh rung động, trong lòng Tiêu Viêm, giờ phút này cũng giống như đang nổi sóng cồn, năm tên cường giả đấu linh, ba gã cường giả đấu vương, cùng với một người có lẽ là siêu cấp cường giả đấu hoàng…
Như vậy có thể nói là một đội hình khủng bố, xuất hiện ở trong sa mạc này, đến tột cùng là vì mưu đồ gì đây?