Từ sơn động nhảy xuống đáy cốc, ánh mắt Tiêu Viêm quét ngang trong cốc, phát hiện một nhà tranh nhỏ, ngọn đèn dầu vẫn phát sáng như cũ. Ở bên ngoài ngôi nhà, một thân ảnh màu trắng yểu điệu ngồi trên ghế, nghiêng người dựa vào cánh cửa, mượn ánh sáng ngọn đèn, cúi đầu trầm mê trong một thất sắc quyển trục.
Dường như nghe được tiếng bước chân vang lên, Tiểu Y Tiên cau mày, đem tầm mắt rời khỏi quyển trục, nhìn ánh trăng đang chiếu rọi xuống thân ảnh của thiếu niên đang đi tới, không khỏi mỉm cười: ” Tu luyện xong rồi sao? Thức ăn trong phòng vẫn còn nóng đấy.”
Nghe được lời nói ôn nhuyễn nhỏ nhẹ đó, Tiêu Viêm trong lòng không khỏi có chút xúc động. Những lời nói này, tựu giống như thê tử đợi trượng phu trở về, lời nói êm ái, ẩn chứa sự chờ đợi cùng ân cần.
Khuôn mặt toát ra vẻ nhu hòa, Tiêu Viêm đi tới gần, đặt mông ngồi bên cạnh Tiểu Y Tiên, nghiêng đầu nhìn thất thải độc kinh trong tay nàng, sau đó ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp, một lát sau, dường như phát hiện ra cái gì, nhíu mày, có chút thở dài vươn tay ra, dùng tay chạm nhẹ đi vết bột phấn màu đen gần đôi môi hồng nhuận, lắc đầu cười khổ.
Xem trạng thái của Tiểu Y Tiên như vậy, rõ ràng trong thời gian hắn tu luyện, nàng lại ăn độc dược rồi.
Nhìn cử động của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên đầu tiên là đỏ mặt, sau đó thấy ngón tay của hắn điểm lên bột phấn màu đen, nhất thời sợ hãi đem ánh mắt dời đi, sau đó vội vàng đem một chiếc khăn lụa màu trắng lấy từ trong người cẩn thận lau sạch bột phấn dính trên đầu ngón tay của Tiêu Viêm.
“…Ngày mai có lẽ ta phải đi.” Nhìn Tiểu Y Tiên lau bột phấn, Tiêu Viêm đột nhiên mở miệng nói.
Ngọc thủ đột nhiên cứng đờ, một lát sau khôi phục lại bình thường, Tiểu Y Tiên hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ở chỗ này lâu như vậy, cũng nên rời đi.”
Đem nạp giới đeo vào tay, Tiểu Y Tiên mỉm cười. Mặc dù biết đồ vật nọ có chút quý trọng, nhưng nàng không cự tuyệt, đem giỏ hoa và dược liệu, một gốc nhân sâm cẩn thận bỏ vào trong nạp giới, sau đó đem thất thải độc kinh cùng mấy thứ đồ đạc khác toàn bộ bỏ vào đó. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm ôn nhu nói: “Ngươi không chuẩn bị dược liệu đem đi sao? Sau khi rời khỏi đây, khó mà tìm được nơi nào khác tốt như vậy.”
“Hắc hắc, hai ngày trước ta đã chuẩn bị cả rồi” . Tiêu Viêm đắc ý giơ ngón tay đeo nạp giới, mỉm cười nói.
Mỹ mâu nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang tươi cười, Tiểu Y Tiên chun cái mũi nhỏ xinh xắn lại rồi thở ra một hơi, chiếc sáo trúc khẽ kề vào đôi môi đỏ hồng, nhẹ nhàng thổi. Âm thanh nhàn nhạt vang động đến tận trời cao.
Nghe tiếng sáo, lam ưng trên trời nhất thời liệng người xuống, hai cánh vỗ vỗ thổi bay mấy cây cỏ xung quanh Tiêu Viêm hai người, rồi phủ phục trước mặt Tiểu Y Tiên.
“Đi thôi, ngồi chung lần cuối cùng.” Đi một bước về phía trước, Tiểu Y Tiên tự nhiên đem thân thể mềm mại dán vào người Tiêu Viêm, cười dài nói.
Cười gật đầu, Tiêu Viêm vươn tay nắm lấy ngọc thủ mảnh mai yếu đuối của nàng, bàn chân đạp nhẹ trên mặt đất, hai người thân hình đột ngột từ mặt đất bay lên, cuối cùng vững chãi rơi trên lưng của lam ưng
Đứng ở trên lưng chim, Tiểu Y Tiên nhìn mái nhà tranh càng lúc càng nhỏ dần, khẽ thở một hơi dài, lẩm bẩm nói: “Hẹn gặp lại” .