Chương 146: Gặp Lại Tiểu Y Tiên: Diễm Phân Phệ Lãng Thước

Đi trên con đường của trấn nhỏ, nghe thanh âm huyên náo xung quanh, Tiêu Viêm vốn ngăn cách nhân thế mấy tháng liền không khỏi cảm thán. Loài người quả là một loại sinh vật thích sống thành bầy đàn.

Tiêu Viêm vỗ nhẹ vào tấm vải đen bọc lấy huyền trọng xích sau lưng, đứng ở góc đường ánh mắt nhìn quanh, sau một thoáng trầm ngâm liền kéo một gã qua đường lại, hỏi thăm chỗ của Vạn dược trai ở Thanh Sơn trấn, sau đó nương theo hướng chỉ của người kia bước nhanh đi.

Chuyển qua mấy cái ngã tư đường, tiếng ồn ào dần giảm xuống. Tiêu Viêm chậm rãi đi bộ trên con đường nhỏ một lát, tiểu trang viện bày biện rất khác lạ so với những cái khác hiện ra ở trong tầm mắt.

Ở chỗ cửa trang viện phòng thủ khá sâm nghiêm, có tới mười gã vũ trang hạng nặng thủ vệ nơi này.

Nhìn đám hộ vệ này, Tiêu Viêm nhíu mày, hắn không muốn kinh động đến chủ nhân của Vạn dược trai, ánh mắt đảo quanh một vòng, xoay người đi đến mặt bên của trang viện, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó lặng yên không một tiếng động leo vào bên trong.

Lẻn được vào trang viện, Tiêu Viêm cẩn thận né tránh một ít hộ vệ tuần tra, sau đó bắt lấy một cô gái mang trang phục thị nữ.

Nhìn thần sắc hoảng sợ của cô gái, Tiêu Viêm đè thấp cổ họng, nhẹ giọng hỏi: ” Tiểu Y Tiên có phải ở chỗ này hay không?”

“….Có…có” Bị Tiêu Viêm che miệng lại, cô gái chỉ phát ra được vài thanh âm mơ hồ. “Mau nói cho ta biết phòng của nàng ở đâu. Đừng có định lừa ta, nếu không ta lột hết quần áo ngươi quăng ra ngoài.” Giọng nói uy hiếp vang lên bên tai, cô gái nhỏ tuổi sợ hãi đến nỗi nước mắt ứa ra, lập tức giơ bàn tay run run chỉ lộ tuyến đến phòng Tiểu Y Tiên.

“Sống ở Vạn dược trai lâu như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Thả ta đi trước, sau đó mới giao giải dược.” Lắc đầu, Tiểu Y Tiên bình tĩnh nói.

Tiêu Viêm ôm tay đứng một bên, nhìn chủ nhân Vạn dược trai không ngờ lại bị Tiểu Y Tiên đùa giỡn trong lòng bàn tay, không khỏi âm thầm buồn cười. Bất quá ngoài buồn cười cũng có chút kiêng kị. Nữ nhân này nếu sau có kì ngộ thành tựu tuyệt sẽ không thấp.

“Ngươi…” Nhìn sắc mặt thong dong của Tiểu Y Tiên, Diêu tiên sinh sắc mắt tức giận đến xanh mét cả lên, sau đó dạo qua dạo lại vài vòng, rồi cũng phải hung hăng phất phất tay, cùng vài tên hộ vệ rời khỏi căn phòng.

“Đi thôi.” Nhìn Diêu tiên sinh lui bước, Tiểu Y Tiên quay đầu sang Tiêu Viêm, mỉm cười nói.

Giơ ngón tay cái lên, Tiêu Viêm dẫn đầu đi ra khỏi cửa, Tiểu Y Tiên gắt gao theo sau.

Đi ra căn phòng, Diêu tiên sinh vẻ mặt âm trầm dẫn theo vài tên hộ vệ theo sau. Miếng mồi đến miệng lại để tuột mất, hắn sao có thể cao hứng được chứ.

Đi ra một khu vực trống trải, Tiểu Y Tiên từ trong lòng lấy ra một cái sáo trúc, nhẹ nhàng thổi ra một chuỗi thanh âm. Lát sau, trên bầu trời xuất hiện một con lam ưng khổng lồ, từ xa xa bay tới, sau đó xoay quanh trên không trang viện, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.

Nhìn lam ưng đang ngày càng xuống thấp, Tiêu Viêm ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân thể vọt lên cao, cuối cùng vững vàng trên lưng con chim.

Đứng ở trên lưng chim, Tiểu Y Tiên tùy ý bỏ lại thuốc giải, sau đó khống chế lam ưng, dưới con mắt tức giận của Diêu tiên sinh cùng Tiêu Viêm dần dần rời khỏi nơi này.

Prev
Next