Khi Tiêu Viêm từ trong hôn mê tỉnh lại, toàn thân giống như bị kim châm đau đớn tê dại, dùng một ngón tay xoa nhẹ vào Nạp giới, một chiếc bình ngọc nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, cố gắng mở miệng bình ra, bên trong có bao nhiêu chất lỏng màu phấn hồng lập tức đổ hết vào miệng.
Sau khi uống loại chất lỏng màu phấn hồng có tác dụng giảm trừ đau đớn này vào, đau đớn khắp người Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi tiêu tán đi, cố gắng đứng dậy, Tiêu Viêm cầm lấy quyển trục màu đen liền phát hiện tất cả những chữ và đồ họa hai chiếc cánh ưng đã biến mất.
Nhìn quyển trục trống rỗng, Tiêu Viêm trong nháy mắt như nghĩ đến cái gì đó, lập tức đem toàn bộ quần áo cởi ra, sau đó từ trong Nạp giới lấy ra một chiếc kính, dựa vào quang mang phản xạ Tiêu Viêm có thể phát hiện trên lưng mình không biết từ khi nào xuất hiện hình vẽ một đôi cánh ưng nhỏ màu đen.
” Đây là cánh của Tử Vân Điêu sao?” Có chút nghi hoặc thì thào một tiếng, đấu khí trong cơ thể tùy theo tâm ý liền phân ra đi vào hai cái đơn mạch, quán nhập vào hình vẽ đôi cánh nho nhỏ sau lưng.
Nhận được đấu khí, hình vẽ đen nhánh cũng tỏa ra quang mang màu tím nhạt, cuối cùng cũng biến thành một đôi cánh thực thể như bình thường, hơn nữa diện tích của đôi cánh ưng màu đen đó cũng từ từ lớn dần mở rộng ra hai bên.
Tò mò nhìn đôi cánh ưng màu tím đen đằng sau, Tiêu Viêm thử khống chế cho nó phe phẩy, một cỗ lực đẩy rất nhỏ có xu hướng đẩy người lên, bất quá lực đẩy quá nhỏ, không đủ để khiến cho Tiêu Viêm bay lên khỏi mặt đất.
” Muốn cho Tử Vân Dực phi hành được, sẽ phải tiêu hao không ít đấu khí, với thực lực của ngươi như bây giờ, hơn nữa cả điều kiện đầu tiên là nắm thuần thục đấu kĩ này cũng chưa được, thì chỉ có thể phi hành được với một khoảng cách cực ngắn mà thôi.” Nhìn cử chỉ có chút tức cười đó của Tiêu Viêm, Dược lão nhịn không được cười cười nói.
Mộc thung đánh tới, ẩn chứa khí thể áp bức khiến cho sắc mặt Tiêu Viêm có chút ngưng trọng lại, ánh mắt chằm chằm nhìn vào mộc thung đang lao đến càng lúc càng gần đó, thân thể chợt hạ xuống bám sát vào mộc thung vừa đứng, nguy hiểm bay vọt sát qua đầu.
Thân thể hạ xuống còn chưa kịp đứng vững, lại có một cây khác lao đến, Tiêu Viêm mũi châm điểm lên thân mộc thung một cái, muốn rời khỏi cái mộc thung này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ thấy chân đạp trên cái mộc thung đó liền giống như bị dính sát vào nó.
Biến cố xảy ra bất ngờ, khiến cho Tiêu Viêm cả kinh, bất quá định lực của hắn coi như không tồi, đấu khí trong cơ thể tùy theo tâm ý dịch chuyển, nhanh chóng tập trung vào chân còn lại rồi đạp mạnh một cái, hai chân nhờ đó lập tức thoát khỏi trói buộc, đồng thời thân thể cũng né tránh được cái mộc thung đang lao tới.
Mặc dù có tránh được công kích này bất quá không thể trốn nổi nắm cái mộc thung khác đang cùng lúc lao đến, mạnh mẽ đánh hắn văng ra ngoài.
Cười dài nhìn Tiêu Viêm đang nằm rên rỉ trên mặt đất, Dược lão nhẹ nhàng nói: ” Thế nào rồi?”
” Ngươi đã làm gì trên mộc thung vậy?” Tiêu Viêm nhè nhẹ xoa xoa trước ngực, hừ hừ nói.
” Bên ngoài mộc thung có bôi một lớp chất dính, mỗi lần ngươi di động đều phải dùng đấu khí để hóa giải cỗ lực dính đó, nếu không, một khi tránh né không kịp sẽ nhận được hậu quả như vậy đó. Cho nên trong khi tránh né, đấu khí trong cơ thể ngươi phải bảo trì trạng thái lưu chuyển bất kì lúc nào. Nếu như ngươi có thể duy trì trạng thái như vậy càng lâu, thì sau này ngươi càng có nhiều chỗ tốt.” Dược lão nhàn nhạt nói.
” Đồ vật này dùng để rèn luyện sự nhanh nhẹn cùng với khả năng điều phối đấu khí của ngươi….” Xoay người lại chỉ vào mộc thung, Dược lão cười nói.