Dưới ánh trăng nhàn nhạt,hai đạo nhân ảnh bất ngờ ẩn hiện trên vách núi.
“Bắt đầu đi?”
Tiến từng bước, Tiêu Viêm nhìn vách núi tối đen, quay đầu hướng về Tiểu Y Tiên đang mặc bộ hắc y bó sát người cười hỏi.
Gật gật đầu, Tiểu Y Tiên ngồi xổm xuống đất nhặt một ít củi khô, khéo léo buộc chúng thành hai bó đuốc, phía trên rải một ít bột phấn màu vàng, tiếp đó từ trong ngực lấy ra mồi lửa đem bó đuốc đốt lên.
“Cầm đi!” .
Vừa đem cây đuốc đưa cho Tiêu Viêm, lại từ trong ngực lôi ra một sợi dây thật dài quơ quơ trước mặt hắn, cười nói: “Ngươi là đại nam nhân, sẽ không để cho một thiếu nữ chân yếu tay mềm như ta đi trước chứ?”
Giơ cây đuốc lên, Tiêu Viêm dùng sức kéo kéo, sau khi kiểm tra sợi dây kỹ lưỡng, lúc này Tiêu Viêm mới liếc mắt nhu hòa cười với Tiểu Y Tiên, thản nhiên nói: “Cùng nhau đi xuống, ta không yên tâm khi đem phía sau lưng giao cho một người mới quen không lâu.”
“Ngươi… ngươi ngay đến một chút khí khái nam tử cũng không có sao?”
Bị Tiêu Viêm hoài nghi như vậy, Tiểu Y Tiên nhất thời cảm thấy bất bình căm phẫn, nàng ngày thường chứng kiến đám dong binh phần lớn đều có chút hào sảng, giống như Tiêu Viêm đối đãi trước sau cẩn thận với một thiếu nữ đấu giả bình thường như vậy thì nàng đúng là rất ít khi nhìn thấy.
“Ta chỉ có một cái mạng này, không thể đùa được, vì mỹ nhân trước mặt mà sính cường đem bản thân đặt vào hiểm địa …Aa, hay là thôi đi.” Không để ý đến Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm lời nói vẫn thản nhiên như nước.
“Ngươi…” .
“Rốt cuộc có xuống dưới không? Nếu lại trì hoãn là trời sáng đó. ” Quay đầu đi, Tiêu Viêm mỉm cười hỏi.
“Đi!” Nhìn nụ cười đáng ghét của Tiêu Viên, Tiểu Y Tiên cắn chặt răng, oán hận chà chà bàn chân.
Bàn tay chậm rãi dò xét, Tiêu Viêm hít sâu một hơi,trong lòng quát khẽ một tiếng:
“Xuy hỏa chưởng!”
Theo tiếng quát hạ xuống, lực đẩy thật lớn từ trong lòng bàn tay dâng lên, giống như cuồng phong quét lá rụng, đem một đống đá vụn chồng chất cùng với quái mộc thổi vào trong hẻm núi đen kịt.
Làm xong hết thảy, Tiêu Viêm trên trán có chút mồ hôi lạnh, hô hấp cũng thoáng chút dồn dập, do cự kiếm đè nặng trên lưng, hắn chỉ có thể vận dụng đấu khí khoảng sáu bảy phần. Ngồi xuống thở vài hơi, Tiêu Viêm đem ánh mắt hướng về chỗ sơn động trống trãi phía trước.
Đã không còn chướng ngại che lấp, dưới ánh trăng nhàn nhạt Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên cuối cùng đã nhìn thấy sơn động do tiền nhân để lại ngay trước mặt. Động khẩu cũng không rộng, bên trong một mảnh hắc ám nhưng mơ hồ phát ra hào quang nhàn nhạt có vài phần quỷ dị. Xung quanh động khẩu để lại không ít dấu vết điêu khắc, bất quá có lẽ do thời gian đã lâu nên chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, nếu không phải Tiêu Viêm có nhãn lực phi thường thì có thể đã không phát hiện được.
“Rốt cuộc cũng tới rồi…”
Hưng phấn mỉm cười, Tiêu Viêm ôm Tiểu Y Tiên, mũi chân trên vách khẽ điểm lần cuối, hai người thân hình xẹt qua giữa không trung cuối cùng vững vàng rơi vào cửa sơn động. Vừa tiếp đất, Tiểu Y Tiên nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực Tiêu Viêm, sau đó kìm nén kinh hỉ mà đánh giá động khẩu.
“Đi thôi, có thể có đồ vật gì đó, hy vọng sẽ không để cho ta thất vọng.”
Hướng Tiểu Y Tiên mỉm cười, Tiêu Viêm từ trên người lấy ra mồi lửa rồi cẩn thận bước vào bên trong sơn động.
Nhìn sơn động bên trong đen kịt, Tiểu Y Tiên có chút do dự, một lát sau dậm chân, cắn răng theo sau.
(Hôm nay bắt đầu bù nợ tiếp, thỉnh các huynh đệ đề cử một hai phiếu cầm cự, cám ơn!)