Vân Lam Tông, là thế lực to lớn số một số hai Gia Mã đế quốc, tông môn trực tiếp đặt trên một dãy núi hùng vĩ cách đế đô chỉ hơn mười dặm, do có Vân Lam Tông nên núi này được gọi là Vân Lam Sơn.
Vân Lam Sơn thế núi dốc đứng, ba mặt là vách đá rừng rậm, gần đó có một con đường thông lên đỉnh núi, có thể nói là một hiểm địa dễ thủ khó công, hơn nữa trên dưới khắp núi, đều có Vân Lam Tông đệ tử tuần tra chu đáo, cả dãy núi nghiễm nhiên có thể coi là một cứ địa khổng lồ.
Cách chân núi Vân Lam Sơn gần hai dặm, có hơn năm vạn kỵ binh đế quốc đồn trú, mặc dù gọi là thủ vệ đô thành, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là người thống trị của đế quốc đặt ra một cái phòng hộ đối với mãnh hổ gần đô thành này.
Vân Lam Tông hậu sơn, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Trên một khối nham thạch màu đen mọc ra giữa vách núi, một nữ tử thân xanh nhạt sắc váy bào, hay tay chính là đang kết ấn tu luyện, mắt nhắm chặt, mà theo mỗi lần hô hấp, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, mỗi lần tuần hoàn luân phiên, năng lượng nồng đậm chung quanh đều phát ra một luồng thanh sắc khí lưu nhàn nhạt xoay quanh thân hình nữ tử, sau đó không ngừng cuồn cuộn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành luyện hóa, thâu nạp…
Sau khi đoàn thanh sắc khí lưu cuối cùng bị nữ tử hấp thu vào trong cơ thể, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, thanh mang nhàn nhạt từ trong nhãn đồng xẹt qua, tóc đen trên vai không gió cũng bay lên.
“Nạp Lan sư tỷ, Nạp Lan Túc lão gia đã đến Vân Lam Tông, lão gia bảo kêu sư tỷ tới gặp người.”
Nhìn thấy nữ tử đã rời khỏi trạng thái tu luyện, một thị nữ đã sớm chờ đợi bên cạnh vội vàng cung thanh nói.
“Phụ thân? Hắn tới làm cái gì?”
Nghe vậy, nữ tử lông mày đen hơi nhíu, nghi hoặc lắc đầu, ưu nhã động thân đến bên vách núi, từng cơn gió nhẹ đem váy bào xanh nhạt gắt gao áp vào thân thể nữ tử linh lung mềm mại, có lồi có lõm, cực kì mê người.
Ánh mắt biếng nhác quét qua vách núi sâu không thấy đáy, nữ tử ngọc thủ nhẹ phất váy bào xanh nhạt, chợt xoay người rời đi.
“Aa, cái này vẫn không thể nói, thuốc này nguyên là Cổ Hà trưởng lão năm ngoái trong lúc lịch lãm, ngẫu nhiên từ thâm sơn đoạt được, vậy chắc hẳn là của tiền nhân lưu lại, về phần dược hiệu, đến lúc đó ngươi sẽ biết…” Cát Diệp thần bí nói.
Thấy Cát Diệp không nói, Nạp Lan Túc không kiên nhẫn phất phất tay, nhìn Nạp Lan Yên Nhiên trốn ở phía sau Cát Diệp vẻ mặt vẫn quật cường như cũ, đành phải bất đắc dĩ dậm chân, căm giận nói: “Quên đi, khó quản được ngươi, đến lúc đó thất bại, phải làm thị nữ cho người khác, ngươi cũng đừng có nói cùng Nạp Lan gia có quan hệ, ta cũng không thể cứu vãn đâu.” Dứt lời, ngập tràn oán khí rời khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt, Cát Diệp lúc này mới thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Nạp Lan Yên Nhiên vẻ mặt đồng dạng là bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nói: “Thật sự không nghĩ tới… Tiêu gia tiểu gia hỏa kia, dĩ nhiên thật sự có thể đứng dậy.”
“Có thể cũng kệ hắn đi…” Nạp Lan Yên Nhiên ngồi ở ghế, thản nhiên nói.
“Yên Nhiên, ngươi… thật sự có tin tưởng tại ước định ba năm đánh bại hắn không?” Chần chờ một hồi, Cát Diệp đột nhiên hỏi.
“Cát thúc, như thế nào ngay cả ngươi cũng cho rằng ta so ra lại kém hớn cái phế… Tiêu Viêm hắn.” Nghe vậy, Nạp Lan Yên Nhiên nhất thời không vui nói.
Cười khổ lắc đầu, Cát Diệp thở dài nói: “Ta cảm thấy tiểu gia hỏa kia có chút quỷ dị…”
Bĩu môi, Nạp Lan Yên Nhiên ngọc thủ đang bưng chén trà có chút nắm chặt, con ngươi nhìn chằm chằm nước trà nhàn nhạt, trong lòng hừ lạnh nói: “Ta cũng không tin ngươi lại có khả năng mà trèo lên đầu bổn tiểu thư! Còn một năm rưỡi, ta xem ngươi từ tam tinh đấu giả, có thể trèo lên tới cấp bậc gì?”
“Ta Nạp Lan Yên Nhiên, tại Vân Lam Tông chờ ngươi! Có bản lãnh cứ đúng hẹn tới đây đi!”