Chương 92: Thưởng

Chờ đến lúc Tiêu Viêm từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp rực rỡ từ khe hở cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên mặt đất những vết lốm đốm, đồng thời làm cho căn phòng sáng lên một chút

Thẳng đến khi thức dậy, Tiêu Viêm hai mắt vẫn còn buồn ngủ mông lung ngồi ở trên giường, sửng sốt một hồi lâu, đem một chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu đuổi đi, lắc lắc đầu từ từ thanh tỉnh lại, miễn cưỡng rời khỏi giường, sau đó tùy ý bước đi rửa mặt

Vừa mới rửa mặt xong, một tiếng đập cửa cùng với âm thanh nhẹ nhàng êm ái nũng nịu của thiếu nữ truyền đến: “Tiêu Viêm ca ca còn chưa dậy sao?”

Nghe thanh âm này, Tiêu Viêm my mày khẽ chau lại, rất nhanh rửa mặt xong, sau đó bước ra mở cửa phòng. ” Dát chi ” Cửa phòng chậm rãi mở ra

Của phòng mở ra, ánh nắng chói chang đột nhiên chói vào làm cho Tiêu viêm theo thói quen nhắm nhắm mắt, sau một lúc mới chẩm rãi mở ra, đem ánh mắt chuyển dời đến thanh y thiếu nữ đang đứng ở giữa cửa

Hôm nay Huân Nhi vẫn như mọi ngày một thân thanh y phối hợp tạo nên một khí chất thoát tục, làm cho thiếu niên trong phòng không nhịn được trong lòng than lên một tiếng

Ánh mắt tùy ý nhìn Huân Nhi dáng người yểu điệu linh lung đảo qua, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt lông mày không khỏi có chút nhíu lại: “Như thế nào lại như vậy?”

Đôi mắt mở to gắt gao chăm chú nhìn vẻ mặt của Tiêu Viêm, phát hiện thấy trừ bỏ vẻ trách cứ bên ngoài thì không có gì khác, Huân Nhi nhất thời mỉm cười ngọt ngào nói: “Thân thể nhất thời có chút khó chịu, không có việc lớn đâu?”

“Gia Liệt gia tộc chỉ trích ra mười vạn kim tệ mua dược liêu này, còn lại ba mươi vạn, chính là mua nợ, đội ngũ hộ vệ dược liệu chính là hộ vệ trong Gia Liệt gia tộc, trong đó đấu sư ba gã, đại đấu sư một gã, còn lại là mấy chục danh hộ vệ thực lực đấu giả cấp bậc “

“Bốn mươi vạn? Thật sự là đại thủ bút ” Nhẹ giọng cười cười, Tiêu Viêm đem quyển trục thu vào trong nạp giới, tiếng cười chậm rãi biến lạnh: “Nếu không có dược liệu, ta xem bọn họ như thế nào hướng đến gia tộc dược liệu bên kia trả công đạo, hiện tại Gia Liệt gia tộc đã gần như phá sản, mà nợ thêm ba mươi vạn, thì cho dù là lạc đà gầy cũng phải chết!”

Ngẩng đầu nhìn thị nữ bưng dược liệu mang vào, Tiêu Viêm hướng Nhã Phi chấp tay cảm tạ, tiến lên tiếp nhận dược liệu, sau đó cũng không quay đầu bước ra khỏi đại sảnh

Ngồi trên ghế nhìn Tiêu Viêm dứt khoát bước đi, Nhã Phi cười khổ lắc đầu, khẽ thở dài: “Tiểu gia hỏa này, thủ đoạn làm việc quả thực so với tuổi tác của hắn thật bất đồng, Gia Liệt Tất lão gia hỏa sợ ràng lần này không xong rồi …”

Prev
Next