Thời gian như nước, trong lúc lơ đãng, lặng lẽ chảy qua những khe hở.
Cái nắng của mùa hè đã bị không khí mát mẻ của mùa thu thổi đi, lá cây màu xanh, cũng bắt đầu lẫn lộn nhiều điểm vàng úa.
Vẫn là căn phòng nhỏ trước kia, ánh mặt trời chiếu vào, ban điểm tứ bố (chịu cái này)
Mộc bồn trong phòng, thiếu niên hai mắt đóng lại, hai tay kết ấn, hô hấp đều đặn, như mọi ngày bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khổ tu hơn nửa năm, làm khuôn mặt thanh tú của thiếu niên có thêm một nét kiên nghị, đôi môi gắt gao mím lại một chỗ, lộ ra vài phần quật cường, làn da trắng nõn như nữ tử, trong mấy tháng huấn luyện chịu đòn, đã hơi chuyển sang màu vàng, nhìn thân thể cũng không cường kiện này, lại ẩn chứa hung mãnh bạo phát lực.
Xem từ góc độ nào đi nữa, thiếu niên, tựa hồ đang lấy một tốc độ khủng bố, tiến hành thuế biến (biến đổi), lúc loại thuế biến này hoàn thành, sẽ làm bất cứ kẻ nào cảm thấy rung động!
Lúc thiếu niên hô hấp cực kỳ đều đặn, một tia khí lưu màu xanh, chậm rãi thấu phát ra từ mộc bồn, cuối cùng theo hô hấp của thiếu niên, đi vào trong cơ thể.
…..
“Hôm nay nhất định có thể đột phá vào bảy đoạn đấu khí!”
Đang tu luyện, trong lòng Tiêu Viêm bỗng nhiên toát ra một ý niệm tin tưởng mười phần trong đầu, không hề có nguyên do gì, nhưng lại giống như nước đến cừ thành, xuất hiện trong lòng của hắn.
Hấp thu đấu khí trong không khí tuy có thể duy trì Tiêu Viêm hoàn thành trùng kích, dù vậy, thời gian cần thiết, không chỉ lâu hơn, mà cho dù đột phá, đấu khí trong cơ thể, cũng cần phải ôn dưỡng một tháng, mới có thể khôi phục sung mãn.
Tiêu Viêm bây giờ, thứ thiếu nhất, chính là thời gian!
Lúc dược lực cảu linh dược biến mất, hắc sắc giới chỉ trên ngón tay Tiêu Viêm hào quang lóe lên, một giọt cực phẩm trúc cơ linh dịch màu phỉ thúy lại bắn vào mộc bồn, nhất thời, màu nước trong suốt, lại trở thành xanh đậm.
Có một giọt linh dịch mới duy trì, tinh thần Tiêu Viêm chấn động, cảm tạ dược lão trong lòng một tiếng, hai tay bảo trì kết ấn, tâm thần khống chế hô hấp, điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng nồng đậm vừa truyền tới.
Thời gian kéo dài khoảng nửa giờ, rốt cuộc bắt đầu hoãn hòa xuống, mà lúc này, nước màu xanh đậm, đã nhạt đi vài phần.
Khi một luồng năng lượng ôn hòa cuối cùng tiến vào cơ thể theo hô hấp, thân hình của Tiêu Viêm hơi trầm tịch, sau đó lập tức run rẩy kịch liệt, bụng hơi co rút lại, hai mắt Tiêu Viêm chợt mở, con ngưoi màu đen, hai màu xanh trắng nhanh chóng lóe ra, miệng mở hơi lớn, một ngụm khí thể, bị nhổ ra…
Khí thể vừa thổi ra, khuôn mặt Tiêu Viêm nhất thời tinh thần thêm vài phần.
Khép hờ hai mắt, trầm thần cảm ứng một chút sung doanh đấu khí trong cơ thể, Tiêu Viêm cười nhẹ lẩm bẩm.
“Cuối cùng cũng đến bảy doạn a….”
Mở to mắt sửng sốt một lúc, Tiêu Viêm lúc này mới vươn vai, phát ra một trận thanh thúy tiếng vang, bàn tay khẽ nắm lại, một cỗ sung mãn lực lượng cảm giác, làm khóe miệng Tiêu Viêm nổi lên một trận vui sướng.