Sáng sớm, sương trắng bao phủ phía sau đỉnh núi, thật lâu không tiêu tan, gió nhẹ thổi qua, hốt nhiên tiếp xúc với thân thể cộng hưởng thành tiếng động.
Phía sau đỉnh núi, tại một chỗ bí mật trong rừng cây nhỏ, Tiêu Viêm hai chân cắm vào trong bùn đất, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, cả thân người trần trụi chỉ còn độc một chiếc quần cộc, trên thân xuất hiện từng đạo màu xanh
Ở phía sau Tiêu Viêm, Dược lão hóa thành trạng thái linh hồn, ngồi xếp bằng trên một khối cự thạch, thần tình thản nhiên nhìn Tiêu viêm cắn răng kiên trì, bàn tay nhẹ nhàng vung lên
Theo tay Dược lão vung lên, không khí thoáng dao động, một đạo đấu khí màu hồng từ bàn tay dược lão bạo xạ ra, giống như một chiếc roi bình thường, thật mạnh nện vào bả vai Tiêu viêm, lưu lại từng đạo màu xanh trên cơ thể Tiêu Viêm
Khéo miệng kịch kiệt run rẩy, miệng hút vào một ngụm lãnh khí, Tiêu Viêm cảm thấy bả vai mình dường như chết lặng, một cơn đau nhức thấu tâm truyền đến, dưới cơn đau này, hai chân Tiêu viêm mềm nhũn ra, thiếu chút nữa không cầm cự được mà ngã xuống
Trải qua cơn đau đớn, trong cơ thể cấp tốc hình thành đấu khí màu bạc, dưới sự kích thích của sự đau đớn, đấu khí màu bạc này ngày càng thêm thực chất, lưu chuyển khắp bả vai đích các huyệt vị, một tia ôn lương, chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể, lạng lẽ tiến hành cường hóa …
“Lại đến!” Cơn đau trên vai vừa biến mất, Dược Lão lại huy động đấu khí nện vào bả vai Tiêu Viêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu viêm trì nộn lại, thể hiện nét chấp nhất, quật cường
Nhìn sự kiên trì của Tiêu Viêm, trên khuôn mặt già nua của Dược Lão, hiện lên một tia vui mừng, khẽ gật đầu, bàn tay lại vung lên, đấu khí màu hồng lại bạo xạ ra
“Phanh, phanh, phang …”
Bên trong rừng cây, từng đạo âm thanh vui buồn cộng hưởng với hỗn loạn thống khổ, liên tiếp không ngừng truyền ra …
Dược Lão xuống tay cực kỳ có phân tấc, mỗi lần công kích vừa vặn đạt tới trạng thái thân thể Tiêu Viêm có thể thừa nhận được, như vậy vừa không làm trọng thương Tiêu Viêm, vừa khiến cho hắn cảm nhân được nỗi đau
Từ trong mộc bồn bước ra, Tiêu viêm bỗng nhiên phát hiện nguyên bổn thủy dịch từ màu xanh đã hoàn toàn biến thành trong suốt
“Dược lực bị hấp thu hết?” Sờ sờ cái mũi, tiêu viêm bất đắc gĩ lắc đầu, bỗng nhiên tựa hồ nhớ ra cái gì, có chút hân hỉ, chậm rãi nhắm mắt lại cảm ứng trạng thái đấu khí trong cơ thể
Một lát sau, Tiêu viêm mở hai mắt, song chưởng vung lên, nhẹ nhàng cười, có chút không che dấu được hỷ ý: “Rốt cuộc cũng đạt tới ngũ đoạn đấu khí “