Tiêu Huân Nhi thản nhiên đáp ứng lời Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo khoé miệng run rẩy một trận, nắm tay nắm chặt run lên nhè nhẹ, ánh mắt âm độc hung hăng trừng măt nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản trước mặt.
Một đám thuộc hạ phía sau Gia Liệt Áo thấy thiếu chủ vẻ mặt khó coi, liền hiểu ý từng bước tiến tới vây quanh hai người, ánh măt nhìn vào hoàn toàn không có chút ý tốt nào.
Sâu trong khu buôn bán người đi lại không ít, xung đột xảy ra khiến không it kẻ tò mò mà đi tới xem, dù sao hai người đều có chút thanh danh ở Ô Thản thành, Tiêu Viêm là bởi vì cái tên phế vật của hắn, còn Gia Liệt Áo thì lại là một tên bội tình bạc nghĩa, tuy thanh danh không dược tố lắm nhưng cũng có thể tính là hai người nổi tiếng.
Nhìn một loạt hành động của đối phương, Tiêu Viêm nhíu mày,khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ hài hước rồi quay đầu lại, đối với một chỗ của khu buôn bán cười nhẹ một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL Nhìn thấy hành động của Tiên Viêm mọi ngưòi tò mò quay đầu lại, liền thấy đội hộ vệ của khu buôn bán do đội trưởng Bội Ân chi huy với khí thế hung hăng chạy tới.
Bộ Ân mang theo đội quân hộ vệ rất nhanh chạy tới, bàn tay vung lên, dám hộ vệ dưới tay nhất thời hung hăng kiềm chế đám gia nhân của Gia Liệt Áo, trong khoảng thời gian ngắn song phương có chút khẩn trương bạt kiếm trương nỏ. ” Tam thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Đến phía sau Tiên Viêm, Bội Ân đầu tiên là nhìn lướt qua bọn ngưòi Gia Liêt Áo đối diện rồi lập túc cung kính cười hỏi.
Tiên Viêm mỉm cười,nghiêng đầu nhìn khuôn mặt khó coi của Gia Liệt Áo, chậm rãi nói: ” Gia Liệt Áo thiếu gia, khu vực này là địa bàn của Tiêu gia, ngươi nghĩ lúc này có thể động thủ?” Gia Liệt Áo ánh mắt có chút kiêng kị,sau đó quay đầu đối với Tiêu Viêm cười lạnh nói: “Ngươi chẳng lẻ chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc? Nếu ngươi là nam nhân …” “Ngươi muốn nói với ta nếu ta là nam nhân liền cùng ngưoi tỷ thí công bình phải không?” Tiêu Viêm bỗng khoát tay áo,cưòi nói cắt ngang lời Gia Liệt Áo.
Tiêu Viêm trợn trắng mắt, có chút dở khóc dở cười: “Đó củng không phải thứ trân quý gì, ngươi lại gây chuyên như vậy, ngươi chính là thiếu nữ thiên tài của Tiêu gia a …” Huân Nhi cau nhẹ cái mũi đáng yêu, giơ lên chiếc vòng trên tay, hài hước nói: “Thì ra Tiêu Viêm ca ca cũng một mực chú ý Huân Nhi.”
Trừng mắt nhìn Huân Nhi một cái, Tiêu Viêm liền nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về một số cửa hàng ở sâu trong khu buôn bán …
Đi qua vài cửa hàng Tiêu Viêm lúc này mới dừng chân, quay người nhìn một lục sắc tinh thể vẫn còn nhiễm một ít máu, thoải mái thở ra một hơi, cười nói: “Rốt cuộc tìm được rồi.” Tay vừa vươn ra, Tiêu Viêm định cầm ma tinh lên, bàn tay cứng đờ lại, trong lòng bỗng mọc lên một cỗ cảm giác kì lạ …
Đầu lưỡi liếm liếm môi, một tay Tiêu Viêm vẫn như trước nắm lấy viên ma tinh, sau đó ánh măt làm như không để ý quét qua xung quanh quán…
Một lúc sau, ánh măt Tiêu Viêm dừng lại tại một khối thiết phiến màu đen bên cạnh ma tinh.
Thiết phiến màu đen nhìn rất là cổ xưa, mặt trên phủ hoa văn, nhưng lại có một ít đất chưa được rửa sạch, nhìn qua rất giống vật phẩm mới được đào từ dưới đất lên. “Hắc, Tiểu Viêm tử, đem hắc thiêt phiến kia mua đi, đồ tốt đó…”
Tại thời điểm Tiêu Viêm vì phản ứng của chính mình mà kỳ quái, thanh âm của dược lão, bỗng nhiên tử trong lòng vang lên.