Lại nói lão Thần thú tiến vào hang động, hắn vừa tiến lên vừa dùng loạn thạch cản đường. Kể từ đó, người phía sau muốn đuổi kịp hắn cũng cần thời gian hai ngàn năm. Sáng Tạo động đã sớm bị đào thông, cho nên còn dễ vào hơn Tử Vong động. Nhưng tốc độ của hắn cũng nhanh, không qua bao lâu, hắn đã tiến vào đáy động. Lăng Hàn, đang ngồi xếp bằng trong Sáng Tạo trì. Lão Thần thú tươi cười, hắn duỗi tay phải ra, Tử Vong kiếm đã xuất hiện. Hắn phải thừa dịp này đâm Lăng Hàn một kiếm, khi đó có thể diệt trừ hậu hoạn. Như thế không vẻ vang? Nói giỡn, đạt tới độ cao của hắn, vẻ vang có thể làm được cái gì? Chết! Lão Thần thú lao tới đâm Lăng Hàn một kiếm. Hắn dùng tới tuyệt chiêu của Hư Không Đại Đế, lóe lên, thân thể đã xuất hiện trước người Lăng Hàn, thân kiếm tỏa ra khí tức tử vong đáng sợ. Lẽ ra, ám sát thì phải xuất hiện sau lưng mục tiêu mới tốt, nhưng mà, Đại Đế kiêu ngạo cỡ nào? Một kích chính diện còn không thể giết ngươi? Nói đùa cái gì!
Hơn nữa, với thân pháp của Hư Không Đại Đế, xuất hiện trước người hoặc sau lưng cũng không có gì khác nhau, tóm lại sẽ dùng một kiếm tiêu diệt. Quét, một kiếm đâm xuống, nhanh nhanh vô cùng. Đúng lúc này, Lăng Hàn mở mắt, trong mắt bắn ra hào quang ba màu lấp lánh Bành, Lăng Hàn xuất chưởng bắt lấy cổ tay của lão Thần thú. Cho dù lấy thể phách của lão Thần thú cũng cảm thấy đau đớn, hắn đâm ra một kiếm bị lệch, hơn nữa còn suýt rời tay. Cái gì? Lão Thần thú há to miệng, phát ra tiếng hô. Mẹ nó, hắn bị hù dọa. Nhưng hắn là Đại Đế cấp thứ hai! Lăng Hàn mỉm cười, biến chưởng thành quyền, hắn đánh lão Thần thú, lực lượng vô tận sôi trào. Bành! Lão Thần thú đón đỡ và bị đẩy lui. Mạnh như vậy? Hắn hoảng sợ, hoảng sợ nói: – Ngươi, ngươi nắm giữ yếu tố Sáng Tạo! Nếu không, cho dù Lăng Hàn lại yêu nghiệt và cố gắng hơn nữa, hắn làm gì có tư cách đấu với mình. Lăng Hàn mỉm cười: – Vừa mới có chút đầu mối. Hắn giang đôi tay ra, oanh, yếu tố Sáng Tạo không ngừng tràn vào trong cơ thể của hắn, tràn ngập toàn thân Lăng Hàn.