Lăng Hàn không lãng phí thời gian, hắn nhanh chóng đánh bại đám người Mặc Tử Vân.
– Tiểu Hàn tử, ngươi thật sự không biết thương hương tiếc ngọc!
Đại Hắc Cẩu chỉ chỉ Mặc Tử Vân.
– Người ta nhớ mãi không quên đấy.
Ngươi xem, hai lần đều suýt nhận ra Lăng Hàn, mặc dù ở trong lòng của nàng, bộ dáng Cửu Vương
mới là bản tôn của Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhún vai:
– Lát nữa các ngươi hạ thủ nhẹ một chút.
– Hắc hắc, ta hiểu!
Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long không phải người chịu thiệt, lúc này ném đám người vào mẫu đằng,
một đạo đạo lôi đình đập xuống, tất cả mọi người kêu la thảm thiết.
Còn tốt, đám người Đại Hắc Cẩu không muốn giết người, cũng không có ném người quá gần mẫu thụ,
nếu không nhiều chỉ có vài vương bài còn sống, những người khác sẽ phải chết.
Mặc Tử Vân càng may mắn, bị ném vào phía ngoài nhất, gần như không bị lôi đình đánh vào người.
– Đi, đi vào ăn vật chất Thủy Nguyên.
Lăng Hàn nói.
Ánh mắt đám người Hầu ca sáng lên, bọn họ cũng muốn gia tăng tu vi, nhưng hiện tại tài nguyên không
nhiều, như vậy khẳng định phải dùng trên thân Lăng Hàn trước, bản thân mình chỉ có thể dựa vào khổ
tu.
Xem ý của Lăng Hàn, dường như vật chất Thủy Nguyên rất nhiều!
– Lá Tử Bối không đủ.
Đại Hắc Cẩu lập tức nói.
– Không có việc gì.
Lăng Hàn đem lấy lá Tử Bối của mình phân ra ngoài, lại cướp bốn mảnh trong tay đám người Mặc Tử
Vân, vừa vặn có thể vũ trang cho ba người Hầu ca.
– Vậy còn ngươi?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
– Ta?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn tiến lên phía trước.
Tư, tư, tư, lôi đình đánh vào Lăng Hàn nhưng bị hắn xuất quyền đánh tan toàn bộ.
– A!
Người nằm trên mặt đất thảm rồi, bị lôi đình đánh trúng, cho nên kêu la thảm thiết.
Chuyện này càng làm đám người Mặc Tử Vân buồn bực, chẳng những muốn nhìn Lăng Hàn trang bức,