Cát Thiên Thu, Chuẩn Đế!
Chuẩn Đế xuất thủ đỡ được một kích tuyệt sát của tuyệt địa chi chủ, cứu Lăng Hàn.
– Cát Thiên Thu, ngươi tự tìm đường chết.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong hư không, không hề có tình cảm, thương sinh vạn vật đều là chó rơm.
Đúng là Đại Đế xuất thủ nhưng không rõ là ai.
Sắc mặt Cát Thiên Thu ửng hồng, dù sao cũng ngăn cản một kích của Đại Đế, dù là Chuẩn Đế thì như thế nào, làm sao có thể nhẹ nhõm?
– Sống có gì vui, chết có gì buồn?
Hắn cười to phóng khoáng.
– Những Đại Đế các ngươi nên sớm hóa đạo về trời, lại dùng tà thuật lén sống đến nay!
– Chỉ là phàm nhân, biết cái gì!
Đại Đế kia nói.
– Niệm tình ngươi tu đến Chuẩn Đế cũng không dễ, cho ngươi một cơ hội, lập tức rời đi, tha cho ngươi khỏi chết!
– Ha ha ha!
Cát Thiên Thu cười to.
– Ngươi sợ chiến đấu với ta, khi đó ngươi sẽ vận dụng toàn lực, cũng tổn thương tới tự thân!
Tuyệt địa chi chủ khẳng định không thể tùy ý xuất thủ, bằng không cũng không cần tới những người khác, cho nên, hiện tại vị tuyệt địa chi chủ cưỡng ép xuất thủ sẽ tổn thương tự thân, mà muốn chiến đấu với một Chuẩn Đế, bọn họ vẫn trả cái giá to lớn.