Lăng Hàn giật nảy mình, mình bị phát hiện?
Nữ tử kinh ngạc, nói:
– Thái Vũ, ngươi đang nói cái gì thế?
– Bên kia có một đại ca ca đang đứng.
Tiểu hài tử chỉ vào Lăng Hàn.
Ách!
Lăng Hàn thở dài, Đại Đế chính là Đại Đế, dù là hình ảnh ký ức nhiều năm trước, thế mà vẫn bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Ngươi trâu bò.
– Nào có đại ca ca gì, ngoan ngoãn ăn cơm.
Nữ tử ôn nhu nói:
– Chờ phụ thân ngươi về, sẽ có thịt hầm cho ngươi ăn.
– Ân!
Tiểu hài dùng sức gật đầu, trong mắt mang theo vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, tiểu hài lại đi luyện võ, hiển nhiên hắn nhìn thấy Lăng Hàn nhưng không nói gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời điểm gần chạng vạng tối, một tên nam tử thất tha thất thểu chạy tới, vừa vào cửa, bành, hắn đã ngã xuống đất.
– Minh Thông!
Nữ tử vội vàng lao tới đỡ nam tử dậy.
Lăng Hàn thấy rõ ràng, trên ngực nam tử có vết thương rất sâu.
Đây là hình ảnh ký ức, Lăng Hàn cũng không cách nào cảm giác khí tức của nam tử, không thể đoán ra tu vi đối phương, nhưng từ nhất cử nhất động của đối phương, hẳn còn chưa tiến vào tiên đồ.