Lăng Hàn cố ý bảo lưu thực lực chỉ vận dụng chín mươi lăm đạo quy tắc, nhưng bây giờ người nên xuất thủ đều xuất thủ, hắn cũng không giấu giếm thực lực nữa.
Oanh, chín mươi chín đạo quy tắc đan vào thành cây gậy thật đáng sợ, một kích đánh nhiều Đế tử chật vật né tránh.
Nhưng Đế tử cũng không phải ăn chay.
Sau khi Lăng Hàn đánh một gậy, bọn họ thừa cơ tấn công.
Ông, đỉnh đầu Lăng Hàn xuất hiện tòa tháp buông xuống Hỗn Độn khí, cũng ngăn cản tàn bộ công kích.
Ầm ầm, mặc dù thân tháp chấn động nhưng cũng sinh ra lực phản chấn lên người Lăng Hàn, nhưng lực chấn động nhỏ như thế tính là gì so với thể phách cường đại của Lăng Hàn?
– Một đám cặn bã!
Lăng Hàn giết đi ra, cây gậy quét ngang, hắn cho thấy phong vô địch thái.
– Đến, đồng tâm hiệp lực!
Hàn Vân lớn tiếng kêu lên.
Bị một Giáo Chủ giết thê thảm như vậy, mặt mũi bọn họ không còn.
– Thật sự cho rằng không đối kháng được ngươi sao?
Các Đế tử đều cười lạnh.
Oanh, bọn họ liên thủ vận dụng thánh lực vào tay, sau đó cùng nhau tấn công vào cây gậy.
Bành!
Dù sao cũng hơn mười thế hệ hoàng kim, hơn nữa còn có thánh uy bộc phát, liên thủ với nhau vẫn có thể ngăn cản cây gậy của Lăng Hàn.
Lúc này, còn thừa lại ba tên thế hệ hoàng kim nhân cơ hội tấn công Lăng Hàn.
Ngươi cho rằng ta không phòng bị?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn khoát tay, nói:
– Các ngươi thích, cầm lấy đi.
Hai tay của hắn chấn động, trong hai tay xuất hiện một thanh quy tắc kiếm tấn công ba tên thế hệ hoàng kim.
Móa!
Ba tên thế hệ hoàng kim khiếp sợ, bọn họ vội vàng lui lại.
Bọn họ quá bị quan niệm cố hữu lừa gạt, chỉ cần bắt được binh khí của Lăng Hàn thì chiến lực của Lăng Hàn sẽ giảm mạnh.