Lăng Hàn biết rõ, bọn họ đều là người trời sinh mang theo hào quang hấp dẫn thù hận, chạy đến đâu cũng dẫn xuất cố sự.
Nhưng vừa tới đã gặp phiền toái, Lăng Hàn vẫn cảm thấy đau răng.
Quá không cho mặt mũi.
Bốn người Lăng Hàn nhìn nhau, bọn họ cười nhẹ.
– Các ngươi nhất định phải làm như vậy sao?
Lăng Hàn hỏi.
Đoàn người đối phương có bảy người, đều là Giáo Chủ, hơn nữa đều là Giáo Chủ cao giai, mặc dù nhìn như tuổi trẻ nhưng mỗi một người đều mấy vạn tuổi.
Bởi vậy, bảy người này đều là đạo tử Thánh Địa, được Thánh Nhân nhà mình dẫn tới đây.
Bọn họ ôm thái độ tự vệ nên kết bè với nhau, cũng muốn người khác đi xung phong.
Nhưng bọn họ lại chọn sai đối tượng.
Các ngươi không thấy Đế tử cũng quan sát sao, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, bọn ngươi tính là cái gì?
Chẳng lẽ, muốn dựa vào việc này bán giá tốt trước mặt Đế tử?
Ha ha, nếu các ngươi ôm bàn tính này, như vậy các ngươi sai lầm lớn rồi.
– Thế nào, chúng ta không thể sai khiến các ngươi hay sao?
Một tên nam tử mặc áo trắng cao ngạo nói.
Bốn người Lăng Hàn lắc đầu, bọn họ vì khiêm tốn, chẳng những cải biến hình dáng tướng mạo, đồng thời còn áp chế tu vi, chỉ tỏa ra khí tức Giáo Chủ, Lăng Hàn cũng không cần làm chuyện dư thừa, hắn vốn là Giáo Chủ.
Nhưng quá vô danh cũng có chỗ xấu, cho rằng ta dễ khi dễ hay sao?
– Cút!
Hầu ca quát một tiếng, gương mặt lôi công giận dữ, khí tức Tôn Giả ba động.
Ba, ba, ba, bảy tên Giáo Chủ đều ngã ngồi xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh như mưa, bọn chúng bị dọa không nhẹ.