– Cầu, cầu xin đại nhân tha mạng.
Ba người kia cung kính giao tính điểm cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp nhận, cười nhạt một tiếng:
– Thế nào, đột nhiên cải tà quy chính rồi?
Hắn căn bản không sợ ba người này đào tẩu, với thần thức mạnh mẽ của hắn, ba người này có thể chạy trốn tới đâu? Lại nói, hắn còn chưởng khống địa mạch đấy.
– Tất cả đều bởi vì quang huy của đại nhân!
Một tên đại hán kích động nói.
– Dưới quang huy của đại nhân chiếu rọi, chúng ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên mới cải tà quy chính.
Khốn kiếp, ngươi cũng quá vô sỉ.
Hai tên đồng bạn đều nhe răng, không nghĩ tới đối phương lại nói ra lời buồn nôn như vậy.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuôi. Đến, nịnh nọt nhiều một chút, nói không chừng ta tâm tình tốt sẽ không tính toán với các ngươi.
– Đại nhân, ngươi chính là mặt trời trên cao, soi sáng vạn vật trên thế gian!
– Ngài thần uy vô địch, đến mức âm hồn đều hôi phi yên diệt!
– Có sự tham dự của ngài, trận chiến dịch này sẽ lưu danh sử sách, chiếu sáng vạn cổ!
…
Ba người vội vàng nịnh nọt, ngược lại chỉ là lời nói, nói nhiều cũng chẳng mất gì, sau khi nghe nhiều cũng miễn dịch với lời buồn nôn.
Lăng Hàn cười một tiếng, cắt ngang bọn họ, nói:
– Các ngươi tên gọi là gì?
– Lưu Tinh.
– Phong Hưng Vượng.
– Cốc Thái Hoa.
Ba người vội vàng báo ra tên của mình, đồng thời trong mắt cũng có một chút chờ mong, nếu có thể ôm chân thô của Lăng Hàn, về sau bọn họ có thể xông pa.
– Lần sau âm hồn xâm lấn, đến không hạm số 754 tìm ta.
Lăng Hàn nói, sau đó nghênh ngang rời đi.
– Cảm ơn đại nhân!
Ba tên vô cùng vui mừng, bọn họ thực sự ôm được chân to.
Lăng Hàn lại đi tới chỗ Đế tộc liên minh thiết lập hối đoái bảo vật.