Đại Hắc Cẩu như nhìn thấy tâm phúc, giống như thật xe, Đế Vô Cực thành huynhd đệ trong tộc.
Tốt nhất, Đế Vô Cực cũng trở về hình sói, bọn họ đụng cái mũi một cái, lắc lắc cái đuôi, chẳng phải sẽ rất hòa đồng với nhau hay sao.
Sắc mặt Đế Vô Cực s khó coi.
Lòng dạ của hắn cực sâu, dù sao cũng là thân tử của Đại Đế, công phu hàm dưỡng có thể kém hay sao? Lại nói, hắn trải qua các thời kì khác nhau, tích lũy của hắn các Đế tử bình thường có thể sánh bằng hay sao?
Nhưng mà, hiện tại hắn có chút phát điên.
Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu đều ra bài không theo lẽ thường, hắn sống lâu như thế nhưng chưa gặp kẻ vô sỉ như hai gia hỏa này.
Hắn hít sâu một hơi, nói:
– Mười phần tiên khí bát tinh.
Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt không vui, phất tay nói:
– Đế huynh, ngươi quá bất hiếu với tôn phụ, bất kính với Lang Hoàng đại nhân! Con người của ta ghét nhất người bất hiếu!
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn đám người Đại Hắc Cẩu:
– Chúng ta đi.
Khốn kiếp!
Đế Vô Cực đã không nhịn được, biến sắc nói:
– Lăng huynh, ngươi cũng không nên quên, đó là vật của Đế gia ta.
– Đế huynh nói như vậy cũng không đúng.
Lăng Hàn nghiêm túc nói.
– Trên kèn lệnh không có vết đây là đồ của Đế gia. Lại nói, ta không ăn trộm không cướp, bằng bản lĩnh đạt được, đương nhiên thuộc về ta.
– Nếu Đế huynh nói như vậy, phàm là đồ vật của ta, ta có thể muốn trở về, ta bán đồ đạc cho ngươi, lại thu hồi về, lại bán cho ngươi, lại thu hồi về…