– Đồ con rùa, giật mình sao?
Đại Hắc Cẩu cười to.
– Cẩu gia là ai? Chó đúng đầu đám sói, huyết mạch cao quý, trời sinh áp đảo Lang tộc!
Hắn bắt đầu khoác lác!
Trước đó ngươi bị đám sói truy sát chật vật, tại sao lúc ấy không thấy ngươi trang bức?
Tất cả mọi người không hiểu, vì cái gì hiện tại đàn sói không công kích đám người Đại Hắc Cẩu?
– Đám cặn bã các ngươi dám uy hiếp Long gia!
Tiểu Thanh Long cũng là kẻ miệng lưỡi độc ác, hắn chỉ vào đám người.
– Hiện tại, giờ đến phiên Long gia bão nổi!
– Đến, lên cho Long gia, cắn chết những vương bát đản này!
Đáng tiếc, đàn sói vẫn vây quanh “đảo”, không có một con nào nghe lệnh tấn công.
Tiểu Thanh Long thẹn quá hoá giận, quá ức hiếp Long gia mà.
– Ha ha, thằn lằn, ngươi không làm được rồi!
Đại Hắc Cẩu chế giễu.
– Các ngươi đủ chưa!
Trong mười một người, một tên nam tử trung niên nói.
– Rốt cuộc là trò quỷ gì, làm rõ đi, như thế có ý sao?
Đại Hắc Cẩu hừ hừ:
– Cẩu gia từ trước đến nay đều không phải là người chịu thua thiệt, nếu các ngươi ép chúng ta rời đi, hiện tại là lúc các ngươi tự ăn ác quả.
– Ha ha ha!
Mười một người đều cười to.
Mặc dù bọn họ không biết vì cái gì đàn sói không công kích đám người Đại Hắc Cẩu, nhưng mà, mười một người bọn họ liên thủ, chiến lực đã hơn xa đám người Đại Hắc Cẩu, nếu không cũng không dám bức bách như lúc trước.
– Các ngươi dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi?
Những người này cười nói.
– Bằng ta.
Một giọng nói truyền ra từ lưng của con sói cấp Tôn Giả.
A?
Những người này đều giật mình, cái gì, lại xuất hiện hung thú khai hóa trí tuệ.
Một khi khai hóa trí tuệ, vậy thì nó không phải là hung thú, mà là yêu thú!