A, ngươi điên rồi sao?
Ba người Ninh Vũ Phân đều kinh hãi, chưa thấy qua người nào chủ động đi chịu chết.
Chẳng lẽ, hắn bị Ninh Hải Đông châm chọc cho nên sinh ra ngạo khí của người trẻ tuổi.
– Lăng công tử, không nên tức giận!
Ninh Vũ Phân nhắc nhở.
Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, hắn và ba người này bèo nước gặp nhau, không có nghĩa vụ trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn.
Hắn có nhiệm vụ của hắn, đó là đi tìm đám người Đại Hắc Cẩu, sau đó lại suy nghĩ chuyện khác.
Ninh Vũ Phân còn muốn đuổi theo ra đi, đã thấy những cái kia sói trắng đã phát động công kích, lại bị Ninh Biên một cái cho kéo lại.
– Hừ, loại này không biết tốt xấu người, liền để hắn tự sinh tự diệt tốt rồi. Ninh Hải Đông lạnh lùng nói.
Lời còn chưa dứt, sói trắng công kích đã là đánh tới Lăng Hàn trên người.
Nhưng mà, một màn kế tiếp để Ninh Biên ba người đều là chấn kinh đến tê cả da đầu.
Lăng Hàn lông tóc không thương!
Làm sao có thể!
Bọn họ đều há hốc mồm, bọn họ có cảm giác như đang gặp quỷ.
Lăng Hàn nhanh chân đi tới biên giới hòn “đảo”, sau đó rời đi.
– Còn chưa cút?
Đám sói trắng cảm ứng được khí tức của Lăng Hàn, chúng kêu gào ô ô, dường như trong huyết mạch có áp chế tiên thiên biết rõ Lăng Hàn không dễ chọc, bọn chúng cũng không lùi bước, vẫn hung tàn gào thét với hắn.
– Cơ hội đã cho các ngươi, không nên trách ta.
Lăng Hàn lắc đầu.
Trong tình huống không cừu không oán, hắn không ngại cho đối thủ cơ hội, dù đó là hung thú.
Nhưng nếu gian ngoan không thay đổi, hắn sẽ không nương tay.