Dương Dịch Hoàn, Hà La không biết Ngũ Nguyệt, nhưng nhìn đối phương ra mấy chiêu thì bọn họ có thể kết luận, đối phương cũng giống như mình, là thiên tài thượng cổ thông qua Thái Cổ Nguyên Nê phong ấn đến bây giờ.
Nhưng bối cảnh tương tự, bọn họ đang đau khổ tìm kiếm con đường của mình, nhưng Ngũ Nguyệt đã đi trước, bọn họ rất thất lạc.
Bọn họ tự xưng là thiên tài, hiện tại còn không bằng người mới, càng thua kém “lão nhân”, bọn họ làm sao chịu nổi?
Bọn họ biết rõ, “lão thiên tài” như mình không ít, nhưng có bao nhiêu thì bọn họ không biết.
Trên bầu trời, Đinh Thụ cười lớn một tiếng, thế công tăng vọt.
Hắn cũng đi ra con đường của mình, một chiêu một thức đều ẩn chứa ảo diệu vô tận.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đinh Thụ vẫn kém một chút, nhưng chiến ý của hắn hiên ngang, diệu chiêu loạn xạ, mặc dù rơi xuống hạ phong nhưng vẫn có thể chèo chống.
Hắn có lẽ sẽ không địch lại, nhưng tuyệt đối không phải vài chiêu có thể phân ra thắng bại, mà là kéo dài thật lâu.
Thế hệ hoàng kim đều giật mình.
Trong bọn họ có mấy người đi ra con đường của mình?
Không!
Nhưng mà muốn thành đế, đi ra võ đạo bản thân là điều kiện tất yếu.
Ngươi đi ra con đường của mình, chưa hẳn có thể thành Đế, nhưng không đi con đường của mình, không thể thành Đế.