Đế tộc, thế lực tối cường trong thiên hạ, đây không phải lời nói cho có.
Nếu như Lăng Hàn, Hầu ca chỉ có một người, bọn họ không sợ, đánh không lại chạy là được rồi, về sau ngóc đầu trở lại, sẽ có nhiều cơ hội báo thù.
Nhưng bây giờ, còn liên quan tới một hoàng triều, đối kháng chính diện, bọn họ làm sao là đối thủ của Đế tộc?
Đây là dùng trứng gà nện tảng đá, đụng vào sẽ nát.
Cho nên, chỉ có thể nhường Thiên Hải tinh.
Không có cách, quái vật khổng lồ như Đế tộc xem trọng tinh cầu nào đó, trừ khi là một Đế tộc khác, nếu không có thế lực nào dám đối kháng chính diện?
Rút lui.
Không chỉ người của Lăng Hàn, người Trần gia cũng rút lui.
Hai tên Giáo Chủ của Bách Lý gia chết ở chỗ này, làm chủ nhân nơi đây, Trần Phong Viêm không thể không liên quan, lại nói, Đế tộc bá đạo cỡ nào, không tìm được hung thủ, vậy khẳng định sẽ tìm người khai đao.
Thế là, Trần Phong Viêm ngồi vào vị trí bá chủ hoàng triều chưa ấm chỗ, hắn đã bị ép rời nhà lưu vong dị vực.
Hắn vẫn còn tốt, biết rõ chỉ cần có Hầu ca cùng Lăng Hàn, sớm muộn gì có một ngày sẽ ngóc đầu trở lại, chỉ hắn chỉ tiếc nuối công sức của các tiền bối đổ máu vì Thiên Hải tinh, nhưng những hoàng tử kia lại khó chịu.
Là thực sự khó chịu.
Bọn họ đã trở thành nhị thế tổ của hoàng triều, nhưng còn bây giờ thì sao, chẳng những bị đánh về nguyên hình, thậm chí còn phải chán nản tha hương, bọn họ làm sao chịu được.
Nhất là, khi bọn họ biết rõ một trong các thủ phạm là Lăng Hàn.
Khốn kiếp, lại là gia hỏa này!
Nhưng bọn họ cũng biết, Lăng Hàn chẳng những là trưởng bối của Trần Phong Viêm, càng là Giáo Chủ tam tinh, cảnh giới cao hơn lão tử bọn họ nhiều.
Chịu không được thì thế nào, chỉ có thể nhịn!
Đồng thời, bọn họ cũng hiếu kì, Lăng Hàn tu luyện như thế nào, rõ ràng mọi người tuổi tác không chênh lệch nhiều, tại sao tu vi lại kém xa vạn dặm?
Lăng Hàn cũng sẽ không để ý những tiểu nhân vật phản ứng, hắn tổ kiến trận pháp, cũng không dùng truyền tống trận nơi này, tránh bị Đế tộc kiểm tra và đuổi theo.