Thích Vô Úy bật cười.
– Ngươi lấy đâu ra tự tin như thế?
Hắn lắc đầu.
– Ngươi biết ta là ai không?
– Ngươi là một cỗ thi thể.
Lăng Hàn từ tốn nói.
– Cho dù ngươi khi còn sống là ai, sau khi chết chính là một cỗ thi thể, không người nào quan tâm ngươi là ai.
– Làm càn! Thích Vô Úy hừ một tiếng, nhìn quần áo trên người của Lăng Hàn thì hắn giật mình.
– Ta đã biết rồi, hôm nay là thời gian học viện tuyển nhận tân sinh, mà ngươi cũng không có mặc trang phục thống nhất, nói rõ ngươi vừa tiến vào học viện.
Hắn nghĩ thông suốt, khó trách Lăng Hàn phách lối như vậy, hoàn toàn không đặt mình vào trong mắt, thì ra là người mới.
Nhưng mà, hắn càng tức giận.
Rõ ràng chỉ là một người mới nhưng lại làm cho Lăng Hi ôm ấp yêu thương, so sánh với nhau, hắn tính là cái gì? Còn không bằng người mới?
Việc này có thể không làm hắn tức điên hay sao?
Ngươi là tiện nhân, cho dù muốn tìm nam nhân, ngươi cũng nên tìm cao cấp một chút!
– Thật sự là muốn chết!
Thích Vô Úy uy nghiêm đáng sợ nói ra, sát ý đan vào nhau.
Nói, hắn còn nhìn thoáng qua phương hướng của Tiền Binh, cho rằng hắn không có phát hiện sao?
Ngây thơ!
Trái tim của Tiền Binh đập loạn, mặc dù hắn tự cho mình rất cao nhưng hắn cũng hiểu lấy mình, hắn hoàn toàn không có khả năng so sánh với Thích Vô Úy, cho dù bản thân hay gia thế.
Hiển nhiên, đối phương đã xem hắn và Lăng Hàn là cùng một bọn.