Bành!
Một quyền đánh nát thức hải của Tinh Hán, Thế Tử Phù có tác dụng khi đối mặt với năng lượng hủy diệt hay sao?
Thế hệ hoàng kim, lại chết một người.
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, hắn không buồn không vui.
Hiện tại, mục tiêu của hắn không phải là Quan Tinh Hán, mà là hai tên Tôn Giả Đế Tử Minh, Đế Tử Thiên.
– Hiện tại đấu với bọn họ, ta còn chưa phải đối thủ, chỉ có thể sử dụng năng lượng ngọc thạch hãm hại.
Lăng Hàn lẩm bẩm, dù sao hắn chỉ là Giáo Chủ nhị tinh, cho dù tu ra một tia quy tắc thất tinh nhưng khai chiến với thế hệ hoàng kim nắm giữ quy tắc thất tinh, hắn muốn chết sao?
– Nhưng mà, trong Giáo Chủ đã không có ai là đối thủ của ta.
Thử hỏi có Giáo Chủ nào chống đỡ được quy tắc thất tinh oanh kích? Cho dù chỉ là một tia.
Lăng Hàn lục soát thi thể Quan Tinh Hán, hắn không tìm được thứ gì có giá trị, có tiên dược cũng bị luyện hóa, nếu không Quan Tinh Hán làm sao có khả năng bước vào cửu tinh.
Hắn trở lại bãi biển, tìm tới khối mà hắn đã xác định rõ, hắn đặt chân trên đó, tảng đá mọc ra tứ chi, hóa thành rùa biển và bơi vào biển sâu.
Lần này, thạch quy một đi không trở lại.
Ròng rã nửa tháng sau, phía trước xuất hiện đường ven biển.
Cuối cùng cũng vượt qua biển rộng.
Mắt thấy hải vực không còn ánh kiếm bao phủ, Lăng Hàn thả người nhảy lên đất liền.
Đây là một phiến bình nguyên bát ngát, mênh mông vô bờ.
Nên đi phương hướng nào?
Lăng Hàn dò xét, hắn lại tươi cười.
Nơi xa xôi có quang trụ phóng lên trời.
Hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ như bay, hắn tiến về nơi phát ra ánh sáng.
Sau nửa giờ, Lăng Hàn đã đi tới vùng đất có ánh sáng.
A, lại là một tòa cung điện.
– Huyền La điện.
Lăng Hàn nhìn lướt qua, bảng hiệu trên cửa cung viết rõ ba chữ.
– Ai, Lăng huynh, ta rất không muốn nhìn thấy ngươi!