– Mỹ nữ, phương danh xưng hô như thế nào?
Đinh Thụ là người đầu tiên mở miệng.
Nữ tử nhìn lướt qua đám người, cũng khẽ hé môi son, nói:
– Thủy Thanh Sưởng.
– Nha, náo nhiệt như vậy, ta tới chậm một bước hay sao?
Lời này rất đáng ăn đòn, lại thấy Tỉnh Hạo Nhiên lướt tới và đáp xuống.
Hắn có bản tính tự tìm đường chết, hắn ném mị nhãn với Phong Diệu Lăng cùng Thủy Thanh Sưởng:
– Hai vị tiểu thư tỷ thật xinh đẹp, ban đêm có hứng thú ăn tối với ta hay không?
– Cút!
Phong Diệu Lăng cùng Thủy Thanh Sưởng đồng thời xuất thủ, oanh, công kích hóa đáng sợ thành thủy triều mãnh liệt.
Tỉnh Hạo Nhiên vội vàng tránh né, tránh thoát một kích này, sau đó vỗ ngực, một cái giống như trút được gánh nặng:
– May mắn ta vẫn luyện tập thuật bỏ chạy, bằng không sẽ lỗ nặng!
Tất cả mọi người im lặng, ngươi đê tiện như vậy, tại sao không chết đi?
Đúng là người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm.
– Đến, tái chiến!
Hà La hào khí ngất trời, hắn là người đầu tiên lao tới tấn công Lăng Hàn.
Loạn chiến lại bắt đầu.
Lần này không còn Thiết Mặc hoa, mọi người chiến đấu càng thuần túy.
Ta là mạnh nhất!
– Thú vị!
Tỉnh Hạo Nhiên cười cười, hắn cũng gia nhập chiến đấu.
Một bên khác, Thủy Thanh Sưởng cũng do dự một chút, nàng cũng giết vào.