Hiện giờ, Lăng Hàn không còn quan tâm đến thắng thua, chỉ muốn đánh một trận sảng khoái.
Thoải mái!
Hắn không ngừng cười to, Hàn quyền xuất ra, giống như muốn biến bí lực vô tận ẩn giấu trong cơ thể phát ra hết.
Tuy, cho dù hắn yêu nghiệt như thế nào, cho dù hắn có Phượng Dực Thiên Tường, nhưng đối thủ của hắn dù sao cũng hơn hai mươi người của thế hệ hoàng kim, một lúc sau, trên người hắn dần xuất hiện những vết thương.
Trên cánh tay, trên bụng, trên đùi, đều có vết thương, máu tươi tuôn ra và ngưng tụ như bảo thạch, không hề rơi xuống.
Đây là do khí lực của hắn cường đại, hơn nữa có thể tự hóa giải một phần công kích, nếu không thì cũng không xuất hiện vết thương đơn giản như vậy, mà sẽ là đứt tay, gãy chân, thậm chí chém ngang lưng.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Lăng Hàn hoàn toàn không thèm để ý, nắm đấm vung lên càng ngày càng nhanh, một kích phóng ra mười bốn đạo quy tắc chỉnh tề, lực sát thương vô cùng khủng bố.
Rất nhiều Đế tử cũng bị thương, tuy đều là cấp Giáo Chủ ngũ tinh lục tinh, nhưng chiến lực của bọn họ đã không thể sánh kịp với Lăng Hàn, nếu không có trợ giúp của những người khác, thậm chí sẽ bị Lăng Hàn đuổi giết.
Điều này khiến cho bọn họ càng kinh hãi, sát ý cũng mạnh hơn.
Tuyệt đối không thể để cho Lăng Hàn tiếp tục đột phá, nếu không, bọn họ sẽ thực sự phải gặp tận thế.