Hầu ca hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Hiên:
“Ngươi muốn giết huynh đệ của lão Tôn, vậy đã hỏi qua côn của lão Tôn chưa?
Thái độ này quá khinh miệt.
Lâm Hiên dù sao cũng là thế hệ hoàng kim, hắn sao chấp nhận được miệt thị như vậy?
Dù sao thì thực lực rõ ràng kém hơn, hắn không thể không áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:
“Các hạ là ai?
Yêu nghiệt như vậy có thể so sánh thế hệ hoàng kim, chẳng lẽ là quái vật như Dương Dịch Hoàn sao?
“Tôn gia gia của nhà ngươi đó!
Hầu ca đem côn gác ở trên vai, trên mặt còn mang theo khí chất vô lại.
Ánh mắt Lâm Hiên chợt lóe, thiếu chút nữa đã ra tay.
Quá đáng giận, ngươi dầu gì cũng là Tôn Giả, sao lại nói những lời vô lại như vậy?
“Ngươi…”
Hắn chỉ vào Hầu ca.
“Ngươi cái gì mà ngươi, lại ăn của lão Tôn một côn đi!
Hầu ca chính là kẻ nóng tính, lập tức vung côn đánh tới, hoàn toàn không nói đạo lý.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thực lực của Tôn giả nhị tinh được phóng thích thỏa thích, Hầu ca khí phách vô song.
Lâm Hiên thật sự nhịn không nổi, lôi ra Bích Thủy Kiếm đón đỡ, nhưng mà, chênh lệch một tinh, hắn căn bản không địch lại, lập tức bị quét bay ra ngoài.
Hầu ca thừa thắng xông lên:
“Dám động tới huynh đệ của lão Tôn, không đánh ngươi thành thịt nát, lão Tôn sẽ đổi tên ngươi ra sau!
Hắn quá cường thế, dưới sự tấn công từng côn một, Lâm Hiên hoàn toàn không cách nào địch nổi, chỉ có thể đông trốn tây tránh.
Mọi người thấy cảnh này đều líu lưỡi.
Thế hệ hoàng kim đấy, dưới tình huống cảnh giới tương đương, hiện tại không địch lại?
Kỳ thật, thế hệ hoàng kim cũng không có khả năng vô địch ở tình huống cùng cảnh giới, nhưng bọn họ có uy danh quá lớn, làm cho tất cả mọi người đều có ảo giác, bọn họ là người vô địch cùng cảnh giới.