Ầm, một tia chớp đánh xuống.
Cùng lúc đó, trong thức hải của Lăng Hàn xuất hiện ma ảnh màu đen.
Hình dạng của nó nhìn không rõ ràng, hoàn toàn do sương mù màu đen tạo thành, nó tỏa ra sát ý vô cùng đáng sợ giống như đại ma đầu trải qua vô số lần giết chóc.
Oanh!
Hắn theo thiểm điện mà đến, nhưng không có biến mất theo thiểm điện, hắn giơ tay tàn phá bừa bãi trong thức hải của Lăng Hàn.
Lăng Hàn không cho nó làm càn, đây là thiên địa ngưng tụ để chém giết mình.
Điều này nói rõ cái gì?
Mặc dù con đường hắn đi chưa từng có người đi qua, không nhìn thấy phần cuối nhưng lại cực kỳ cường đại, từ đó bị thiên địa ghen ghét, cho nên sẽ giáng tâm ma chém giết hắn, từ đó đánh chết hắn tại chỗ
– Giết!
Niệm lực của hắn cũng hóa thành hình người và tấn công ma ảnh.
Bành! Bành! Bành!
Hắn đại chiến với ma ảnh, rõ ràng đều là thần hồn nhưng đại chiến sinh ra sóng to gió lớn.
Ma ảnh rất mạnh, thậm chí đạt đến cấp Giáo Chủ.
Đổi lại một người khác, cho dù là thập biến cũng cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì tu vi cảnh giới và cường độ thần hồn là hai việc khác nhau. Nhưng thần hồn Lăng Hàn lại cực kỳ yêu nghiệt.
Trước đó vượt qua Bỉ Ngạn, linh hồn của hắn thoát thai hoán cốt, đạt đến trạng thái hoàn mỹ.