Lăng Hàn nắm được phương pháp đặc thù. Vù vù vù, rõ ràng kình phong trong chiến đấu của hỏa nhân và tượng đất chỉ xẹt theo hai bên, không mảy may đụng vào hắn.
Phảng phất như có một cỗ lực lượng đặc thù mang kình phong hóa giải.
Đây là trận pháp chi lực.
– Đáng chết!
Văn Nhân Lương Bình đuổi tới. Hắn nhìn Lăng Hàn, giẫm mạnh chân xuống đất.
Bởi vì ăn Thiềm Thừ nên hắn vô cùng suy yếu vì vậy chỉ có thể chạy trốn cho đến khi khôi phục trạng thái đỉnh phong hắn mới lập tức chạy đến đây.
Xem ra hắn vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Hàn đi xa.
Hắn cũng không ngốc, tại đây nhiều như vậy nhưng lại không có ai dám bước vào nghiễm tràng một bước, hiển nhiên đây là một Lôi Trì, ẩn chứa sự nguy hiểm bên trong.
Nếu như hắn đến sớm hơn một chút, khẳng định Lăng Hàn không có thời gian để suy nghĩ cách vượt qua cửa ải này. Tương đương Lăng Hàn sẽ bị vây lại ở chỗ này, rất có thể sẽ bị hắn đánh chết.
Đáng tiếc, chỉ đến muộn một chút.
Hắn vội vàng trấn định tâm thần, bắt đầu quan sát nghiên cứu, tìm cách để thông qua.
Bên kia, không biết Tỉnh Hạo Nhiên đã thoát khỏi đám người kia từ lúc nào. Hết lần này tới lần khác, những người này đều không hay biết, vẫn một mực quần ẩu, hơn nữa còn không biết mình đang đánh nhầm người, làm cho kẻ chết thay gào khóc một cách thảm thiết.
– Có ý tứ, nhanh như vậy đã thông qua?
Hắn lẩm bẩm nói:
– Ta cũng không thể chơi đùa mãi được, phải nắm chặt thời gian.
Phía trước, Lăng Hàn rất nhanh đã thông qua nghiễm tràng, vùng đất hẹp lần nữa trở nên bằng phẳng.