Ba người Lăng Hàn thuận lọi gặp được Cửu Sơn Thánh Nhân.
Bọn họ nói rõ tình huống, Cửu Sơn Thánh Nhân cũng nhíu mày.
Nói đến thực lực, hắn còn mạnh hơn Thanh Mộc Thánh Nhân, một là hắn tấn cấp sớm hơn, hai là hắn tu hành Đế kinh, nhưng cùng là Thánh Nhân nhất tinh, chênh lệch sẽ không quá lớn.
Cho nên, hắn tiến vào khu vực ma vụ cũng chưa chắc làm tốt hơn Thanh Mộc Thánh Nhân bao nhiêu.
– Dùng Hỗn Độn Cực Lôi tháp thì sao?
Lăng Hàn hỏi.
Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không biết.
Nếu như Hỗn Độn Cực Lôi tháp là Đế binh, một vị Thánh Nhân thúc giục cũng đủ bảo hộ bọn họ, mà hoàn toàn thức tỉnh tương đương với một vị Đại Đế sống lại, tự nhiên không sợ bất cứ địch nhân nào trong thiên hạ.
Đáng tiếc là, Hỗn Độn Cực Lôi tháp không phải Đế binh chân chính, chỉ là Mẫu Kim tạo thành, trong đó có khác biệt rất lớn.
– Đúng rồi.
Cửu Sơn Thánh Nhân cầm lấy cây trượng, nói:
– Lão phu đã tra được, hạt châu này là Tiên Thiên Chí Bảo, tên là Vô Tượng châu, vì thiên địa thaie nghén, có thể lẩn tránh thế tất cả tổn thương tự nhiên của thiên địa.
– Đương nhiên, việc này có hạn mức cao nhất, chỉ có thể là Thánh cấp.