Đoàn người Lăng Hàn tiến vào học viện, liên tiếp đưa tới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Tế, gia hỏa này còn dám về học viện?
Không bao lâu, một vị Tôn Giả xuất hiện tìm tới Lăng Hàn.
– Lăng Hàn, giao Chân Hoàng truyền thừa ra đây.
Tên Tôn Giả này phong hào Thiên Thạch, hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Tôn Giả nói với Hóa Linh cảnh còn cần đi vòng vèo sao?
Lăng Hàn kinh ngạc, nói:
– Thiên Thạch tiền bối, mọi người đều biết, Chân Hoàng truyền thừa bị một con chim chiếm được, ngươi nói ta làm sao có Chân Hoàng truyền thừa?
– Hừ, ngươi và nó là một bọn?
Thiên Thạch Tôn Giả lạnh lùng nói.
Lăng Hàn cười cười, lắc đầu:
– Tiền bối nói như vậy cũng không đúng, cùng một bọn thì chia sẻ? So sánh như vậy, ta tùy tiện bắt một tộc nhân của Thiên Thạch tiền bối thì có thể ép hỏi ra Đế thuật Đế kinh quý gia sao?
Chuyện này sao có thể!
Đế thuật, nhất là Đế kinh, đây chính là thứ trọng yếu nhất của Đế tộc, là truyền thừa quý báu nhất, cũng chỉ có người cực kỳ hạch tâm mới có thể tu luyện, làm sao có thể tùy tiện bắt một người là biết?
Mà Lăng Hàn nói chính là đạo lý này, ngay cả nội bộ Đế tộc còn bảo vệ nghiêm mật như thế, huống chi hắn và Tiểu Hồng Điểu không phải một tộc quần.