Nghe nói như thế, Ngũ trưởng lão không biết nên như thế nào nhổ nước bọt.
Vu khống?
Tất cả mọi người vu khống các ngươi sao?
Chỉ một hai câu là nói xong, mấu chốt là ngươi nói như vậy có thể giả được sao?
Ngũ trưởng lão miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:
– Lăng tiểu hữu, làm người phải giảng nguyên tắc, ngươi giao chìa khoá cho lão phu, bản tộc thiếu ngươi một nhân tình được chứ? Đến lúc đó, Chân Hoàng điện mở ra, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.
Lăng Hàn chỉ cười nói:
– Vậy không bằng, Ngũ trưởng lão giao chìa khóa Hỏa Phu tộc cho ta được chứ? Đến lúc đó, ta đi Chân Hoàng điện trở về, không thể thiếu chỗ tốt của các ngươi.
Khốn kiếp!
Ngũ trưởng lão không nhịn được bật cười, tiểu tử này củi gạo dầu muối đều không ngấm sao?
– Tiểu hữu, ngươi đang ép lão phu động thủ sao?
Hắn bộc lộ uy nghiêm đáng sợ.
– Cuối cùng vẫn lộ cái đuôi hồ ly?
Lăng Hàn cười nói:
– Đến, ta cũng nghĩ lãnh giáo một chút.
Hắn lại ra hiệu, Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long lập tức rút lui.
Thực lực của bọn họ quá yếu, không thể giúp Lăng Hàn một tay, ngược lại còn biến thành cản trở.