Đã có hai người mở miệng, ba tên Tôn Giả còn lại cũng không tiếp tục truyền âm, bọn họ cùng lên tiếng.
Các vị, nơi này không có đạo tắc Thánh cấp, hơn nữa, người Tử Vong thành chỉ có giết chóc, không có tín ngưỡng.
Phạm Hải Bồ Tát nói: Cho nên, ở chỗ này chúng ta không có cách nào thành Thánh, nhất định phải đi ra ngoài. Ai không muốn thành Thánh, nhưng vấn đề là, các ngươi nhớ nguyên nhân chúng ta tiến vào nơi này làm hay không?
Cửu Cung Tôn Giả nói:
– Những người kia, hoặc là nói thế lực này biết được chúng ta ra khỏi Ám Vân Địa Ngục, chúng sẽ ngồi nhìn chúng ta đột phá Thánh cấp?
Bọn họ lúc trước cũng không phải cam tâm tình nguyện tiến vào nơi này, mà là bị lưu vong, còn tốt, mạng bọn họ lớn, ở chỗ này chẳng những không chết, ngược lại từng bước một trở thành đại năng Tôn Giả.
Nhưng mà, Tôn Giả có thể xưng vương ở chỗ này, nhưng chạy ra bên ngoài vẫn bị Thánh Nhân áp chế. Hơn nữa, cơ nghiệp chúng ta ở chỗ này, chẳng lẽ từ bỏ như vậy sao?
Băng Tàm Tôn Giả nói.
Lời này làm năm đại Tôn Giả im lặng, bọn họ đương nhiên không bỏ xuống được mọi thứ ở nơi này.
Nguyên Đạo thạch quá hữu dụng, mặc dù cần dùng thọ nguyên làm đánh đổi, nhưng tin tưởng trên đời này có rất nhiều người nguyện ý tốn nhiều tiền đi thu hoạch.
Tay cầm tài nguyên như thế, bọn họ đủ sức trở thành thế lực lớn! Chuẩn bị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ các vị còn chưa thấy đủ sao?