Sau khi ăn nhiều bảo dược, Đại Hắc Cẩu khôi phục rất nhanh.
Khốn kiếp, không thể tự tay xử lý tên hỗn đản kia, Cẩu gia cảm thấy khó chịu!
Đại Hắc Cẩu biết được Thích Diệt đã chết, cho dù giải hận nhưng nó vẫn buồn bực.
Lăng Hàn mỉm cười: Không sao, còn có một người ngươi có thể ra tay. Thích Vĩnh Vân?
Ánh mắt Đại Hắc Cẩu sáng lên. Không sai, ta cố ý giữ hắn lại không xử lý.
Với năng lực của Lăng Hàn, muốn oanh sát Thích Vĩnh Vân quá đơn giản, bổ sung một quyền mà thôi, nhưng hắn không có, hắn muốn lưu lại cho Đại Hắc Cẩu trút giận. Tốt, từ hôm nay trở đi Cẩu gia sẽ tu luyện thật tốt, về sau sẽ đánh chết tên vương bát đản kia.
Đại Hắc Cẩu bộc phát ý chí chiến đấu. Đầu tiên phải chữa khỏi thương thế đã.
Lăng Hàn đi ra khỏi phòng, hắn tùy ý ngồi trong sân, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào.
Thật không nghĩ tới, thời gian nội ứng trong Phật tộc lại kết thúc nhanh như thế. Xem ra, kỹ xảo của ta còn chưa đủ.
Lăng Hàn nhổ nước bọt, nhưng nếu hắn thật sự nhịn cơn tức này, hắn còn là Lăng Hàn hay sao? Tiểu Hàn tử, lão Hắc thế nào?
Tiểu Thanh Long trở về, nó đi ra ngoài tìm hiểu tình huống. Đã tốt hơn khá nhiều.
Lăng Hàn gật đầu: Bên ngươi thế nào? Ha ha, quá đặc sắc!
Tiểu Thanh Long cười to.
Phật tử làm phản, chuyện này là chuyện lớn tày trời, Phật tộc Tây Thiên vực muốn giấu việc này nhưng đại chiến khi đó rất lớn, Phật tộc không có chuẩn bị, bởi vậy việc này đã bị truyền bá ra ngoài.
Thế là toàn bộ tinh không đều biết.
Khi mọi người biết được Phật tử Tây Thiên vực chính là Lăng Hàn, bọn họ rung động mạnh.
Khốn kiếp, thì ra là gia hỏa này!
Lúc trước Lăng Hàn lưu vong thiên nhai, tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ rời khỏi sân khấu tranh tài, ai ngờ người ta vẫn như cá gặp nước, vô thanh vô tức biến thành Phật tử, đường hoàng xuất hiện trước mặt Đế tộc.