Đột nhiên Lăng Hàn lại có cảm ngộ, vì cái gì rập khuôn Đế kinh không thành được Tổ Vương.
Bởi vì Đế kinh không cách nào hoàn toàn giải thích đại đạo của Tổ Vương, có chút đồ vật huyền diệu không cách gì thông qua ngôn ngữ thậm chí hình thức phù văn nói rõ, chỉ có thể do chính mình thể ngộ.
Cho nên, Đại Đế đều là tự tìm hiểu, sẽ không có ai nhận dạy dỗ có thể thành Đại Đế.
Hắn áp chế suy nghĩ như vậy, hắn chú tâm tìm hiểu huyền diệu của Đế kinh.
Thiên Lạc Thánh Hoàng xuất thân Quy tộc, theo lý mà nói, Huyền Vũ thuộc Thổ, hắn càng nên am hiểu đạo tắc Thổ hệ, trên thực tế Thánh Hoàng lĩnh hội đạo tắc Thủy hệ, hơn nữa còn đạt tới đỉnh phong.
Nhưng mà Thánh Nhân vận dụng đạo tắc, Đại Đế lại dùng đạo tắc nghiền ép, cho nên, đến cảnh giới Đại Đế, bất cứ đạo tắc gì cũng có thể hạ bút thành văn, đạo tắc có gì khác nhau chứ? Tất cả như trăm sông đổ vào một biển.
Đế kinh là con đường thành đạo của Đại Đế, cũng không phải cảm ngộ lúc đỉnh phong của Đại Đế.
Lăng Hàn ngồi bất động như đá, hắn ngồi như thế suốt hai tháng, hắn không có chút đầu mối nào, Đế kinh giống như một bản thiên thư, hắn thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nó giống như con rùa đen, mặc ngươi khí lực lớn hơn nữa cũng không có biện pháp dùng lực.
Lăng Hàn nhổ nước bọt một câu, sau đó loại bỏ tất cả tâm tình tiêu cực, hắn sử dụng Lục Tự Minh Vương Chú thanh lọc tâm thần, hắn bắt đầu lại từ đầu.
Lại ba tháng qua đi.
Lăng Hàn cũng có một ít lĩnh ngộ, sau đó hắn cảm ngộ không ngừng, cuối cùng hắn đã hoàn toàn nắm giữ Đế kinh.
Hắn bắt đầu trùng tư từ Trúc Cơ, lập chí tu luyện bất cứ cảnh giới nào cũng phải đạt tới cảnh giới hoàn mỹ vô khuyết.